Insane
Sau đó tôi đi vào bếp và ăn sáng. Snookle vớ vội cái thìa. Tôi
tìm cách giật lại nhưng nó đã vục thìa vào cốc sữa có bỏng bim bim
và đẩy thìa vào mồm tôi. Tôi ngậm chặt miệng lại vì không muốn
nó làm những trò vớ vẩn đó. Nhưng với bàn tay lạnh giá, vô hình
nó bóp chặt vào má và đẩy cái thìa đầy ú thức ăn vào mồm tôi. Cứ
thế nó bón cho tôi hết cả bát sữa, làm như tôi là trẻ sơ sinh vậy.
Bây giờ thì tôi hy vọng các bạn có thể thông cảm với tôi về chuyện
sau đây. Thực ra thì tôi không thuộc loại người hay ngoáy mũi.
Nhưng thỉnh thoảng khi thấy buồn buồn, ngưa ngứa thì tôi cũng
phải ngoáy mũi. Mà tôi cũng chỉ ngoáy một chút, không lâu hơn
các bạn đâu. Nhưng tôi chưa kịp làm gì thì những ngón tay dài
thon lạnh giá đã ngoáy mũi tôi. Snookle ngoáy trong mũi tôi. Xuýt
nữa thì tôi nổi đóa. Tôi hét tướng lên và tìm cách đẩy nó ra ngoài
nhưng nó rất khỏe. Càng về sau, mọi chuyện càng phức tạp, khó
chịu hơn. Snookle không chịu để cho tôi làm bất cứ việc gì, tôi
không tài nào cựa quậy được chân tay.

Tôi lại đi vào trong bếp và ngồi xuống. Không thể cứ tiếp tục
mãi như thế này được. Tôi nghĩ tới tương lai cùng với snookle, nó
sẽ làm mọi thứ cho tôi. Làm tất tần tật. Không được. Phải tống nó
đi, càng nhanh càng tốt. Tôi thả mấy hạt bỏng vào vỏ chai sữa và
nghĩ cách lấy những hạt bỏng đó ra. Snookle lao ngay tới và chui
tọt vào trong chai để lấy bỏng ra cho tôi. Nhanh như cắt tôi ấn
chặt cái nút chai trước khi snookle có thể hiểu chuyện gì đã xảy ra
với nó. Nó bị nhốt nhưng không tìm cách để thoát ra ngoài. Nó
buồn bã, đau khổ nhìn tôi. Giờ thì tôi không biết phải làm gì nữa.
Tôi không muốn nhốt snookle trong cái chai này suốt cả cuộc đời
còn lại của nó, nhưng tôi cũng không muốn nó như một cái dây leo
suốt đời bám lấy tôi, thậm chí còn ngoáy mũi cho tôi. Tôi nhìn ra
ngoài cửa sổ. Tôi thấy bà cụ già McKee tốt bụng đã chuyển hết két


sữa từ cổng vào trong nhà. Nhất định cụ sẽ lại quay trở ra để lại
chậm rãi, nặng nề đi ra phía thùng thư. Tôi mang theo snookle và
đi sang bên kia đường. Sau đó tôi để cái chai trước cửa nhà cụ
McKee. Một tay tôi cầm cái chai đầy sữa, tay kia tôi vẫy chào
snookle. Nó nín lặng buồn bã giương mắt nhìn tôi trừng trừng.
Đấy là lần cuối cùng tôi nhìn thấy snookle. Những ngày sau đó
bên nhà cụ bà McKee diễn ra những thay đổi lạ thường. Bãi cỏ
được cắt thẳng băng, mấy luống hoa sạch không còn một cây cỏ.
Cửa sổ được lau chùi sạch bong và có ai đó đang quét sơn bức
tường nhà cụ. Những người đi đường ai cũng lấy làm lạ vì họ
không thấy có người làm việc ở đấy gì cả. Khoảng một tuần sau,
tôi sang thăm cụ McKee. Cụ tỏ ra rất sung sướng. Thật vậy, cụ rất
sung sướng.

mỗi lần click vào đường link này, bạn đã ủng hộ wap 0.0000001$. click vào để ủng hộ wap! Thank
Ten mien ngan gon:hoamaoga.tkThat de nho phai ko?




Danh gia
Có nên yêu không khi tình yêu đang le lói? Có nên nhớ không khi nỗi nhớ loé trong tim? Có nên tin không khi niềm tin đang trỗi dậy? Có nên ghét không khi yêu thương đang tràn trề?
>>>tiamo<<<
Đang đọc : 1 Hôm nay có: 1 bạn đọcLượt đọc: 10156bodem
© 2010-2011 Hoamaoga.mobie.in