XtGem Forum catalog
- Cháu Gavin!
Hai lão to cao lực lưỡng lừng lững đi tới chỗ chúng tôi. Bọn
chúng thì không nửa vui, nửa bực mà đang cáu tiết thực sự.
Chúng phăm phăm đi về phía chúng tôi còn hai bác cháu tôi thì lùi
dần từng bước. Nhưng đúng lúc đó thì ông chủ cây xăng xuất hiện.
Tôi chưa bao giờ trông thấy một người nào to lớn đồ sộ như ông ta.
Hai chân ông trông như hai cái thân cây còn hai nắm tay ông
trông như hai tảng đá, ông hỏi:
- Có chuyện gì ở đây thế này?
Lão ngoáy mũi đáp "Không có chuyện gì cả" và cả hai tên lùi
lũi đi tới chiếc xe của chúng. Khi chiếc xe của bọn họ đã chạy, tôi
lại khum ngón tay trỏ dưới mũi, bọn chúng thấy rõ ràng, nhưng
vẫn cho xe tiếp tục chạy. Tôi hoàn toàn yên tâm khi có một người
khổng lồ ở bên cạnh. Cũng may là sau đó chúng tôi không gặp lại
bọn người này nữa. Bác Grandpop mắng tôi nhưng tôi thấy rõ là
bác mừng thầm vì có tôi cùng đi. Bác đi vào chỗ cây xăng và gọi


điện thoại cho mẹ tôi. Tôi đứng chờ phía ngoài, lo không tưởng
tượng được. Một lúc sau bác đi ra và nói mẹ cho phép tôi được đi
cùng với bác. Tôi hỏi bác:
- Thế mẹ cháu có nói gì nữa không ạ?
Bác nháy mắt và nói:
- Mẹ cháu bảo đang viết thư ở một tập giấy mới.
Ôi, tôi thấy nhẹ cả người. Mẹ tôi không còn giận tôi nữa. Bây
giờ thì chúng tôi có thể cùng đi và tìm con ếch tích nước. Tôi cảm
thấy thật dễ chịu, nhẹ cả người khi không còn phải lo lắng gì nữa.
Thật sung sướng khi không còn phải băn khoăn lo lắng về những
sai sót mà mình đã phạm phải. Tôi lên xe và ngồi đàng sau bác
Grandpop. Chúng tôi lại lên đường, xe chạy vun vút vào sa mạc
nóng bỏng, có lẽ cũng gần nóng bằng cặp mông của tôi. Cả bác
Grandpop và tôi không nghĩ đến chuyện tôi quên không vặn vòi
nước.

Bác Grandpop rất vui vì tôi cùng đi. Bác nói:
- Cháu sẽ rất ngạc nhiên khi trông thấy con ếch tích nước.
Sau mùa nóng hạn khi nước mưa xuống đất mềm nhão ra lúc đó
ếch sẽ bới đất chui lên.
Bác tỏ ra tràn trề hạnh phúc, đến nỗi nước mắt muốn trào
ra. Song quả tình tôi không tin mấy vào chuyện đó. Tôi nhìn bãi sa
mạc khô cằn. Lúc này đang là mùa hè nóng bỏng. Tôi hỏi:
- Làm sao bác có thể tìm thấy những con ếch đó, trời khô
nóng thế này thì chúng chắc chắn phải ẩn sâu vào trong lòng đất.
Bác bảo:


- Đào, phải đào cháu ạ. Đất chắc chắn là rắn như đá nhưng
chúng ta đành phải đào thôi.
Xe chúng tôi rời con đường chính và chạy vào vùng đất đỏ au,
khô khốc, chỉ có vài loại xương rồng mới có thể sống nổi.
Thỉnh thoảng bác Grandpop lại dừng xe và lấy la bàn ra để
kiểm tra hướng đi. Cứ mỗi lần dừng chúng tôi lại dốc nước trong bi
đông ra uống. Đang khát cháy cổ mà được uống những ngụm nước
mát rượi giữa sa mạc nóng bỏng thì quả thật không gì dễ chịu
bằng. Sau bốn giờ xe chúng tôi tới vùng hồ nước. Tôi trông thấy hồ
nhưng vào mùa này thì nơi đây chỉ là một khu đất trũng, khô nứt
nẻ. Xe đứng khựng lại. Bác Grandpop thở phào:
- May quá, vừa tới nơi.
Khói trong két phun ra phì phì. Bác Grandpop nói:
- Khỏi lo, chúng ta mang theo rất nhiều nước.
Chúng tôi ra phía sau xe, mở cửa và dỡ đồ đạc xuống. Các
bạn còn nhớ tôi đã nói gì không? Người ta không ai có thể lường
trước, khi nào sẽ rơi vào hoàn cảnh khó khăn. Khi bác Grandpop
thấy nước không còn lấy một giọt thì chúng tôi biết khó khăn chưa
từng có đã ập xuống đầu mình. Lại một lần nữa tôi làm hỏng hết
mọi chuyện. Bác không hề trách tôi về việc quên không khóa vòi
nước. Bác cũng không la lối, quát tháo. Trông bác thẫn thờ, đờ
đẫn, chứng tỏ bác vô cùng lo lắng. ở chừng mực nào đó, sự im lặng
của bác lại làm tôi sợ hãi hơn là bị la lối quát mắng. Tất cả chỉ tại
những lỗi lầm của tôi. Tôi hỏi:
- Bác ơi, bây giờ chúng ta phải làm gì ạ?
Bác nói:
- Chúng ta sẽ ở lại đây. Một nguyên tắc tối cao trên sa mạc là
không được rời xe. Sẽ có ai đó đi tìm chúng ta.
Tôi nói:
- Nhưng có ai biết chúng ta ở đâu mà tìm?
Bác bảo:


- Họ biết đại để chúng ta ở đâu. Vả lại chúng ta không có
cách nào khác. Cái xe chẳng thể giúp ích gì nữa vì không còn lấy
một giọt nước.
Để làm cho bác vui, tôi đề nghị:
- Trong khi chờ đợi chúng ta sẽ đi tìm ếch tích nước.
Bác lắc đầu và nói:
- Chúng ta phải tiết kiệm năng lượng của mình. Mọi việc
chúng ta cần làm là phải kiên trì chờ đợi được giúp đỡ và cần
tránh mọi sự vận động không cần thiết.
Tôi vô cùng ân hận. Giờ thì bác ấy chẳng bao giờ nhìn thấy
loài ếch tích nước nữa, mà tất cả chỉ vì lỗi của tôi! Chúng tôi lấy
một tấm vải bạt, một phía buộc vào mui xe, làm thành cái mái che
nắng. Bác Grandpop đưa cho tôi bi đông nước và nói:
- Cháu hãy uống hai ngụm.
Tôi ngửa cổ và uống đúng hai ngụm. Ví thử tôi có muốn thêm
cũng không còn đến ngụm thứ ba. Cái bi đông cạn khô. Bác
Grandpop đã nhường cho tôi những giọt nước cuối cùng. Bác là
người như vậy đấy.

Liệu chúng tôi có thể chịu đựng bao nhiêu lâu? Bác
Grandpop chắc sẽ chết trước. Vì tôi thì còn trẻ và khỏe mạnh còn
bác ấy thì già nua, yếu ớt. Điều gì sẽ xảy ra nếu bác ấy bị chết còn
tôi thì sống? Thời gian trôi đi chậm chạp. Màn đêm từ từ buông
xuống. Muỗi bay vo ve. Thỉnh thoảng lại có cái gì đó động cựa
trong đêm tối mịt mù. Trăng lên. Trời lạnh. Chúng tôi cuộn tròn
trong chăn. Sáng ra trời nóng lên rất nhanh. Miệng tôi khô khốc
và đầy cát bụi. Tôi hầu như không thể nuốt được. Bác Grandpop lờ


đờ chậm chạp, dường như bác đang chìm trong một cơn ác mộng.
Mặt trời mỗi lúc một cao. Bác Grandpop lảm nhảm:
- ếch ơi, con ếch tích nước bé bỏng của ta ơi!
Hai mắt bác lờ đờ, dại dại. Hình như bác không còn biết cái
gì đang diễn ra với mình. Cái nóng hành hạ bác. Bác quỳ gối, hai
tay thọc sâu trong cát, miệng không ngớt lảm nhảm:
- ếch ơi, con ếch bé nhỏ của ta đâu rồi!
Tôi nhẹ nhàng dắt bác vào bóng râm ngồi rồi nói:
- Để cháu đi tìm ếch cho bác!
Lúc đó suy nghĩ duy nhất của tôi là phải cố tìm bằng được
một con ếch. Tôi không cần biết liệu mình có thể sống hay phải
chết. Bác Grandpop là người kỳ cục nhưng ước mơ duy nhất của
tôi là phải kiếm được một con ếch và đưa tận tay cho bác con ếch
đó. Tất cả chỉ tại tôi. Tôi chỉ biết rằng không có nước thì bác
Grandpop sẽ không sống được bao lâu nữa. Tôi nhất định phải
thực hiện bằng được ước mơ suốt đời của bác. Tôi phải tìm bằng
được loại ếch đó.
Tôi cầm xẻng và đi tới chỗ đất trũng nhất. Tôi xỉa mạnh lưỡi
xẻng, peng! Chao, đất cứng như đá, những ngón tay tôi tê dại đi.
Cát nóng bỏng, long lanh. Ruồi bay vo ve trước mặt tôi, người tôi
bám đầy bụi cát. Nhưng tôi vẫn mải miết đào, bới. Mỗi lần xía
mạnh mũi xẻng và moi được một ít đất tôi lại thầm gọi:
- ếch ơi, mày ở đâu?
Nhưng không có tiếng trả lời. Lũ ếch tích nước ẩn sâu trong
lòng đất và chúng chỉ bừng tỉnh sau những cơn mưa rào xối xả đầu
mùa. Bàn tay tôi phồng rộp, rớm máu. Tôi đã đào được một cái hố
nông choèn to bằng cái bồn tắm nhưng chẳng thấy tăm hơi con ếch
nào cả. Lưỡi tôi khô cong không khác gì một mẩu da quăn queo, tôi
cảm thấy việc làm của mình là vô ích, tôi nghĩ mình sẽ không thể
tìm được một con ếch nào cả. Bác Grandpop nằm co ro trong bóng
râm. Tôi biết bác còn sống thoi thóp vì lồng ngực bác vẫn phập
phồng lên xuống. Nhưng tôi biết bác sẽ không sống được lâu nữa
nếu không có nước. Không, tôi nhất quyết phải tìm bằng được một


con ếch tích nước trước khi mọi việc trở nên quá muộn mằn. Tôi
không được phép bỏ cuộc. Bác Grandpop lầu bầu trong cơn mê
sảng:
- ếch con ơi, ếch tích nước ơi!
Tôi lấy khăn buộc bàn tay bị phồng rộp và tiếp tục đào. Đau
kinh khủng. Tôi gục đầu cào từng mẩu đất nhỏ. Đầu óc tôi quay
cuồng, choáng váng. Không ăn thua gì. Tôi hầu như không nhấc
nổi cái xẻng được nữa.

Tôi cố duỗi những ngón tay sưng tấy, nhưng không tài nào
móc nổi những tảng đất khô cứng như đá. Thật vô ích. Tôi không
thể tiếp tục làm được nữa. Tôi đăm đăm nhìn chân trời trong vắt
không một gợn mây và hiểu rằng bác Grandpop sẽ không bao giờ
trông thấy con ếch tích nước. Bác ấy sẽ chết và không bao giờ thực
hiện được giấc mơ trong cả cuộc đời mình. Mà tất cả chỉ vì lỗi của
tôi. Ôi, thật là buồn làm sao. Phải rồi, phải rồi, đúng ra tôi không
được làm chuyện đó. Tôi thật là ngốc. Tôi hoàn toàn tuyệt vọng và
gục xuống. Trời ơi, hai cái mông bỏng rộp, đỏ dừ làm tôi đau kinh
khủng, đau đến mức không thể chịu đựng nổi. Nước mắt nước mũi
tôi trào ra và nhỏ thành giọt xuống mặt đất khô cứng làm cho đất
ở cạnh tôi ướt sũng. Bỗng tôi trông thấy một cái chân xanh xanh
ngọ nguậy và ngay sau đó là cái chân thứ hai. Trời ơi, những giọt
nước mắt của tôi đã đánh thức chú ếch con. Nó mở mắt nhìn tôi
chằm chằm. Tôi sung sướng reo lên:
- Bác ơi, cháu bắt được một con ếch, cháu bắt được rồi.
Tôi từ từ đi về phía bác Grandpop và nhẹ nhàng đặt con ếch
bé tí xíu lên lòng bàn tay bác. Tôi không thể ngờ rằng một con ếch
bé tí xíu lại có sức mạnh lạ lùng đến như vậy. Bác Grandpop bừng
tỉnh dậy và nở một nụ cười rạng rỡ mà tôi chưa hề được chứng kiến


bao giờ. Bác nhìn tôi đầy trìu mến. Bác tỏ ra rất yêu thương tôi và
cả con ếch tí hon. Cái nhìn của bác thật kỳ diệu đến nỗi cả hai
chúng tôi đều không nhận thấy một cơn giông đầy mây đen kìn kịt
đang ùn ùn kéo tới. Chúng tôi ngồi ngẩn người nhìn con ếch tí hon
cho tới khi những giọt mưa đầu tiên lộp bộp rơi. Nước từ từ dâng
lên, hồ nước mỗi lúc một đầy, trong không trung vang lên bài đồng
ca của hàng nghìn chú ếch con bé bỏng. Đúng là một cơn mưa rào
đầu mùa. Bầu trời như tuôn trào nước mắt. Tôi ngây người, tay
xoa mông, ngước nhìn bầu trời và hét lên rõ to:
- Cry Baby, cry Baby, cry!

mỗi lần click vào đường link này, bạn đã ủng hộ wap 0.0000001$. click vào để ủng hộ wap! Thank
Ten mien ngan gon:hoamaoga.tkThat de nho phai ko?




Danh gia
Có nên yêu không khi tình yêu đang le lói? Có nên nhớ không khi nỗi nhớ loé trong tim? Có nên tin không khi niềm tin đang trỗi dậy? Có nên ghét không khi yêu thương đang tràn trề?
>>>tiamo<<<
Đang đọc : 1 Hôm nay có: 1 bạn đọcLượt đọc: 10171bodem
© 2010-2011 Hoamaoga.mobie.in