Disneyland 1972 Love the old s
Chúng tôi lại tiếp tục hôn nhau. Hôn mãi, hôn mãi. Tôi muốn
dứt đôi môi của mình ra khỏi đôi môi của cô gái băng, nhưng vì tôi
lo lắng cho cô nên tôi không thể đơn giản dứt ra, bỏ lại trên môi cô
những mẩu da thấm máu, kỷ niệm đau xót về sự điên rồ của mình.
Tôi đứng đấy, hôn đôi môi băng giá và bất lực không tài nào cựa
quậy được. Tôi tìm cách kêu cứu nhưng không thể nói nên lời. Chỉ
có tiếng u a u ơ phát ra ở mũi nghe đến phát khiếp. Không ai tới
cứu tôi, tiếng kêu ú ớ của tôi như chìm trong ngõ vắng. Tôi ôm
chặt cô gái băng và bế thốc nàng lên. Pho tượng rất nặng và lại
dinh dính vì băng giá. Những ngón tay của tôi dính chặt vào bức
tượng. Pho tượng là người tù của tôi và tôi cũng bị cô gái băng cầm
tù. Mặt trời sưởi ấm phía lưng tôi. Những giọt nước mắt tuyệt
vọng trào ra. Nếu tôi đứng ở đây thì pho tượng sẽ tan ra thành
nước. Tôi sẽ được giải phóng nhưng sẽ mất đi cô gái băng của
mình. Cái mũi, cái cằm xinh xắn của nàng sẽ tan biến thành
những giọt nước lăn tăn. Nhưng cái lạnh toát ra từ người cô gái


băng thật kinh khủng. Đôi môi băng giá mỉm cười của cô đốt cháy
da thịt tôi. Mũi tôi đã bị đóng băng.
Tôi chạy khỏi cái ngõ hẹp ra ngoài đường. Nhiều người đang
đứng ở bến xe buýt. Tôi như muốn la lên "Cứu tôi với, hãy giải
thoát cho tôi nhưng xin đừng làm hỏng pho tượng". Nhưng chỉ có
những âm thanh u u, ơ ơ phát ra. Mọi người tưởng tôi là một tên
rồ. Có vài người cười, tưởng tôi làm trò hề. Chỉ có những tên điên
điên khùng mới ôm lấy một pho tượng để hôn. Tôi chạy vọt tới cửa
hàng của ông Mantolini. Tôi định dùng bàn chân để gõ cửa. Nếu
làm như vậy thì tôi chỉ đứng một chân, lại ôm pho tượng rất nặng
và đôi môi thì vẫn đang hôn đến lạnh cóng. Có tiếng rạn nứt lạo
xạo. Tôi ngã vật xuống. ôi thật đau đớn, khốn khổ làm sao? Ngón
tay, đầu gối và đôi môi của tôi nhức nhối, rã rời. Chẳng thấy bóng
ông Mantolini đâu cả. Có lẽ ông ở buồng trong, phía sau quầy
hàng.

Phải làm gì bây giờ? Tôi nhìn biển khơi xanh biếc. Nếu tôi lội
xuống biển thì tảng băng sẽ tan thành nước. Lúc đó những ngón
tay và đôi môi của tôi sẽ được giải thoát. Nhưng cô gái băng cũng
sẽ tan biến. Tôi nhủ thầm "Buông ta ra đi!" nhưng nàng không trả
lời. Hai bàn tay tôi tê cứng, những mũi kim nước đá lạnh giá làm
da thịt tôi đau buốt. Tôi chạy vội tới nơi neo thuyền và tôi lại thủ
thỉ không nói thành lời với cô gái băng của mình. "Anh rất lấy làm
đau đớn, rất lấy làm đau đón, đau đớn, đau đớn..." Tôi chạy mãi,
chạy mãi dọc bờ biển. Những bước chân của tôi như gõ nhịp cho
suy nghĩ của mình "đau đớn, đau đớn, đau đớn..." Tôi dừng chân
và nhìn trừng trừng những làn sóng dội vào bờ. Sau đó tôi lao
xuống nước, hai tay ghì chặt cô gái băng của tôi vào lòng. Tôi chìm
dần... chìm dần... Trong khoảnh khắc tôi như bị đông cứng lại và


bồng bềnh trôi trên sóng biển nhấp nhô. Tôi thở hổn hển và đau
đớn vì đành phải phó mặc số phận cô gái băng của mình.
Sóng vỗ dạt dào, dồi lên, dập xuống. Nước biển ấm áp tách
đôi môi chúng tôi, ngón tay tôi cũng tách ra khỏi thân thể nàng.
Tôi trồi lên như một cái chai rỗng và nhìn thấy cô gái băng của
mình đang bập bềnh trôi xa. Hai mắt cô không còn nữa, mái tóc
cũng chỉ còn là một tảng băng trong suốt như thủy tinh.
Nụ cười của cô gái băng đã biến mất. Thân thể cô chỉ còn là
một tảng băng đang tiếp tục tan biến trong sóng biển nhấp nhô.
- Không!
Tôi hét lên. Miệng tôi hớp đầy nước mặn và tôi chìm dần.
Người ta nói rằng khi sắp chết đuối, cuộc sống đã qua hiện lên rất
nhanh trong đầu như một cuộn phim. Quả đúng như thế. Tôi lại
trải qua những giây phút kinh hoàng. Tôi nhớ hồi còn bé, học ở
trường làng. Tôi là đứa dát nhất có mái tóc đỏ hoe. Tôi trông thấy
Johnson, tên hung thần ở trong lớp, không ngày nào nó không
hành hạ trêu chọc tôi. Buổi trưa tôi ngồi một mình đơn độc trong
lớp. Không bạn nào dám chơi đùa với tôi chỉ vì thằng Johnson
không ưa mái tóc đỏ hoe của tôi. Rồi tôi lại nghe thấy văng vẳng
bên tai tiếng nó gọi tôi là đồ "cà rốt", là "quỷ đỏ"... Đó là những
hình ảnh cuối cùng lướt qua óc tôi trước khi tôi bị chìm nghỉm
trong một thế giới tối mù và mặn chát.

Nhưng tôi không chết đuối. Nói cho đúng thì mái tóc là thần
hộ mệnh của tôi. Có lẽ mái tóc xoăn tít và đỏ hoe của tôi, trông
như một loài rong biển màu đỏ bị cuốn từ đáy biển lên, rất dễ
nhận ra trong sóng biển dập dềnh. Ông Mantolini và người em họ
của ông đã cứu tôi. Tôi lơ mơ nghe thấy tiếng ông nói với người em
họ: "Cậu ấy sống, cậu ấy chưa chết". Tôi đau nhói trong tim và


không buồn mở mắt, tôi nghĩ tới điều mà tôi đã làm với cô gái
băng. Tôi thì sống mà cô ấy đã chết, chết vĩnh viễn mất rồi.
Cuối cùng tôi cũng phải mở mắt và nhìn những người đã cứu
tôi, ông Mantolini và người em họ ông. Đó là một cô gái tóc màu đỏ
hung loăn xoăn. Cô mỉm cười. Hai mắt cô rực sáng như những viên
kim cương. Tôi xin nói với các bạn: Tony là một cô gái đẹp tuyệt
trần. Đẹp không thể tưởng tượng nổi. Tôi thầm thì:
- Ôi, em xinh quá, em đẹp quá.
Pho tượng đá của ông Mantolini quả là rất đẹp, nhưng không
thể đẹp bằng cô gái bằng da bằng thịt tuyệt vời này. Pho tượng
chẳng qua chỉ là bản sao của cô Tony - em họ ông - mà thôi. Tôi
cười với cô và cô mỉm cười đáp lại. Một nụ cười có thật trong đời.
Tôi bỗng hiểu ra rằng chẳng làm sao cả khi cô gái băng tan biến ra
thành nước và càng không sao khi một cô gái xinh đẹp lại có mái
tóc màu hung đỏ.

mỗi lần click vào đường link này, bạn đã ủng hộ wap 0.0000001$. click vào để ủng hộ wap! Thank
Ten mien ngan gon:hoamaoga.tkThat de nho phai ko?




Danh gia
Có nên yêu không khi tình yêu đang le lói? Có nên nhớ không khi nỗi nhớ loé trong tim? Có nên tin không khi niềm tin đang trỗi dậy? Có nên ghét không khi yêu thương đang tràn trề?
>>>tiamo<<<
Đang đọc : 1 Hôm nay có: 1 bạn đọcLượt đọc: 10148bodem
© 2010-2011 Hoamaoga.mobie.in