Đúng, một ngọn nến cháy bập bùng. Nó lướt bay trong
phòng, cuối cùng, khi tới gần chỗ tôi nó đứng lơ lửng giữa phòng
rồi dừng lại. Tôi không hề đụng cựa chỉ giương mắt thờ ơ nhìn nó.
Cây nến nhích lại gần tôi hơn và cuối cùng nó tới sát mặt tôi, chỉ
cách vài cm. Tôi hít một hơi rõ dài và thổi phù làm tắt ngọn nến.
Tôi nghe thấy tiếng thở dài não ruột. Sau đó mọi cái biến mất. Tôi
trở mình nằm nghiêng làm bộ lim dim ngủ (một mánh khóe mà tôi
đã thấy ở trong bộ phim "Máu thấm trần nhà"). Một lát sau tôi
nghe thấy tiếng leng keng ở buồng bên cạnh. Tôi không hề có phản
ứng gì cả. Tiếng động to dần, nghe rào rào, ầm ầm. Nhưng tôi vẫn
mặc xác không thèm chú ý. Nhưng sau tiếng động to đến nỗi mặt
đất rung chuáển làm tôi nhói cả tai. Tôi quát: "Trật tự, thật không
thể nào nghỉ ngơi ở đây được một lúc!". Ngay lập tức tiếng động
kinh khủng tắt hẳn. Tôi có cảm giác sẽ còn lắm chuyện xảy ra.
Quả tôi có mặt ở đây thật đúng chỗ. Chẳng bao lâu, một làn sương
mù xanh biếc cuồn cuộn lách qua cửa sổ bay lướt vào nhà. Làn
mây mù đùng đục này mỗi lúc một lan tỏa rộng hơn, lả lướt bay đi
bay lại. Tôi nói:
- Này, đây không phải chỗ hút thuốc lá, tắt đi! Vớ vẩn là
cháy nhà đấy.


Làn sương cuộn xoáy lại trông như một cái lò ạo to tướng
chui ra ngoài. Trời, thật là tuyệt, thật là siêu, y như trong phim
"Con ma trên rẻo đất cuối cùng". Sau đó xảy ra một chuyện kể
cũng hơi ly kỳ. Tôi thừa nhận điều đó. Nhưng tôi vẫn hoàn toàn
làm chủ. Không biết có chuyện gì nhưng rõ ràng có ai đó hoặc vật
gì đó muốn làm tôi sợ hết hồn đến nỗi phải la hét thất thanh chạy
ra khỏi ngôi nhà. Nhưng tôi quyết không tỏ ra sợ hãi. Một đôi môi
dày thâm xịt to tướng hiện ra, hết mở lại bụm miệng lại khoe
những cái răng bàn cuốc vàng ệch ghê tởm. Sau đó xuất hiện
những giọt máu ngay bên trên đôi môi. Một cái lưỡi to đùng chĩa
làm đôi thò ra khỏi mồm, nước dãi nhểu thành giọt. Cái lưỡi dài
thè lè liếm môi rồi ngoáy ngoáy, chĩa thẳng và nhích lại gần tới
chỗ tôi. Tôi quát:
- Đồ thối mồm.
Có lẽ nó không hiểu thối mồm là gì vì nó cứ dí sát vào mặt tôi
như cái đầu rắn ở thế tấn công. Tôi bèn giảng giải cho nó hiểu:
- Hơi thở mày hôi hám, kinh lắm. Không khác gì con lợn
khổng lồ trong phim "Cá voi giết người".
Tôi cảm thấy có tiếng nức nở trước khi cái lưỡi đó biến đi.
Phải chăng tôi đã xúc phạm nó. Tiếp sau đó là sự xuất hiện một
cái đầu lâu với hai hố mắt sâu hoắm. Tôi bảo:
- Ông bạn ơi, vẫn cái trò vặt vãnh, không có cái gì ghê rợn
hơn à?
Từ hai hố mắt tuôn ra những giọt máu đỏ. Tôi lại nói:
- Chưa ăn nhằm gì, cái trò này ta đã thấy trong phim "Cái
đầu lâu đi nghỉ hè".
Những khúc xương cuối cùng xuất hiện và cả cái thây ma bắt
đầu nhảy nhót, quay tít mù, hỗn loạn. Lời bình của tôi về cái chiêu
này là: "Không có gì đặc biệt! Cách đây ít năm cái trò này còn là
mốt đấy, này cậu không có đĩa nhạc Rap nào hay sao? Cho vào
máy đi!" Có lẽ đó là điều xúc phạm quá lớn làm nó không thể chịu
nổi. Bộ xương ngồi xuống một cái ghế long chân lắc la lắc lư. Nó
biến thành một con ma nhỏ. Nó có hình thù một Punkrocker.


Người nó trong suốt và khoác chiếc áo da đóng rất nhiều đinh.
Ngoài ra nó mặc quần bò, một cái kim băng xuyên qua mắt. Đầu
nó cạo trọc lốc ở chính giữa chừa lại một mảng tóc đỏ chót.

Nó nhìn tôi rồi gục đầu xuống, nước mắt rơi lã chã. Nó rên rỉ:
- Không ăn thua gì cả. Ngay đến một cậu học trò cũng không hề sợ
những trò kinh dị của tôi. Vì tôi là một kẻ bất tài, một đồ vô tích
sự.
Tôi quát:
- Này, mày biến đi và ngậm miệng lại, Một giờ tao sẽ đi khỏi
đây, tao không cần gì hơn ngoài một chút yên tĩnh!
Nó lắc đầu quầy quậy và nói:
- Không, anh không thể đi được. Em cần anh cho cuộc thi.
Nếu em đỗ thì anh có thể đi đâu thì đi - nếu như anh còn đi được -
nhưng nếu em trượt thì anh sẽ bị đóng thành băng và phải chờ tới
kỳ thi tới.
Tôi hỏi nó:
- Kỳ thi tới là bao giờ?
- Sang năm, cũng vào thời điểm này. Tôi bảo nó:
- Không được. Tao phải về lo cho bản thân tao và em gái tao.
Nó đang ở nhà một mình và sợ chết khiếp. Có lẽ tốt nhất là tao đi
về ngay bây giờ.
Tôi tìm cách ngồi dậy nhưng không tài nào nhích người lên
được, dường như có những bàn tay vô hình ra sức ấn tôi xuống. Nó
nói:


- Anh hãy nghe đây. Em không cho anh đi đâu hết. Anh phải
ở đây với em. Nếu em thi đỗ anh mới được đi, nếu không thì anh sẽ
bị làm đông lạnh bỏ vào kho chờ tới sang năm.
Trong khi nó nói, cái kim băng trên mũi nó luôn nhấp nha
nhấp nhô. Mồm tôi còn có thể mấp máy nhưng toàn thân tôi như
bị tê dại không thể cựa quậy được. Tôi bảo nó:
- Tao phải đi. Tao không thể nằm chết dí ở đây một năm. Tao
đã đặt thuê băng "Jack the Ripper" cho tối mai rồi.
Nó nói:
- Nếu thế thì anh hãy giúp cho em thi đỗ.
- Thế cậu phải làm những gì?
- Ông chủ của em sẽ tới. Em phải làm cho nạn nhân của
mình, tức là anh, sợ hãi. Nếu đủ rùng rợn thì em sẽ đỗ. Nếu không
lão sẽ đánh trượt. Nhưng triển vọng thật xấu. Anh chẳng biết sợ là
gì lại còn chế giễu xách mé nữa. Em xin nói toạc ra với anh tình
hình này xấu với cả hai chúng ta. Nếu em không làm anh sợ hãi
tím tái mặt mày thì em sẽ bị trượt và nếu em trượt thì cả hai
chúng ta phải ở lại đây cho tới giờ này sang năm.
Tôi nói:
- Thế thì có khó gì. Ta sẽ đóng kịch, làm ra vẻ sợ hãi. Mày sẽ
thi đỗ còn tao thì có thể ra về. Nó buồn bã lắc đầu:
- Không được đâu. Ông chủ là người rất lõi đời, khôn ngoan.
Có thế mới làm ông chủ được chứ. Ông ấy có thể nhận thấy những
dao động nhỏ nhất trong con người anh. Ông ta sẽ biết ngay nếu
anh không sợ thật sự.
Tôi khẩn khoản nói:
- Thôi, để tao đi, tao sẽ giúp mày xem có cách gì không. Mày
có thể bắt chước cuốn phim "Khủng bố lúc nửa đêm".
Nó hỏi tôi với ánh mắt nghi ngờ:
- Anh không trốn đi chứ?
- Ta hứa với chú mày đấy.


Những bàn tay vô hình buông tôi ra.
Tôi được tự do đi lại trong phòng. Tôi nghĩ tới Mary, chắc
chắn lúc này nó đang run sợ hốt hoảng. Nhưng cái con ma Punk
này thì hoàn toàn không thể làm cho tôi biết sợ là gì. Tôi hỏi nó:
- Này, cậu đã xem "Những bóng người trong đêm" chưa?
Cũng có một số pha được đấy.
Nó nói:
- Không, em chưa xem phim đó. - Nó luống cuống. - Chết rồi,
ông chủ tới, anh ngồi lên giường đi, cuộc thi sẽ bắt đầu ngay đấy.

Tôi ngồi đúng vị trí theo yêu cầu. Ông chủ trôi bồng bềnh
xuyên qua tường. Ông ta mặc một bộ complê kẻ sọc, áo sơ mi màu
trắng và đeo cra-vát đen. Tay trái lão cầm một chiếc cặp da màu
đen, mắt đeo kính gọng vàng. Tôi có thể nhìn thấu qua lão ta. Lão
không hề mảy may quan tâm đến tôi và chỉ hơi chú ý đến thằng
Punk-con ma. Lão ngồi xuống ghế, mở cặp, lấy bút bi và cuốn sổ
ghi chép. Sau đó lão nhìn đồng hồ rồi nói với Punk-con ma:
- Mày có phút. Bắt đầu đi!
Tôi có thể tưởng tượng là thằng Punk-con ma rất hồi hộp. Nó
muốn nhất định phải thi đỗ. Và để được như thế nó nhất thiết
phải làm tôi sợ hãi thực sự. Nhưng tôi là người không biết sợ.
Không sợ một chút nào cả. Vì tôi đã xem phim kinh dị từ hàng
chục năm nay cho nên tôi khinh những trò chơi trẻ con này.
Nhưng tôi lo sợ sẽ bị ướp lạnh để chờ tới sang năm. Tôi cố làm ra
vẻ sợ hãi nhưng không làm được. Punk-con ma huơ huơ tay trong
không khí và vớ một quả bóng quần vợt rồi để lên bàn. Sau đó nó
tung một ít bột hồng lên quả bóng rồi nói: "Trong, ngoài". Quả
bóng bắt đầu lăn trên bàn và một đường nứt từ từ hiện ra sau đó


quả bóng bị lộn trái, phía trong lộn ra ngoài. Rất có ấn tượng, song
chẳng có gì ma quái cả. Mạch đập của tôi không hề mạnh lên một
chút nào. Tôi đã cảm thấy thế nào cũng bị làm đông lạnh và phải
chờ một năm cho đến khi thằng ma Punk này phải thi lại một lần
nữa. Ông bạn Punk của tôi phải nghĩ ra một cái trò gì đó khá hơn
thì mới ăn thua. Tôi phải cố gắng giấu một cái ngáp dài.
Cái anh chàng ma Punk này thật thiếu trí tưởng tượng. Bước
tiếp theo nó làm một khúc dồi nhỏ. Sau đó hắn lại rắc bột màu
hồng lên và lại đọc thần chú: "Trong, ngoài". Khúc dồi nứt toác ra
như bị nướng vậy. Sau đó mọi thứ bị lộn ngược, phần thịt lộn ra
ngoài, phần vỏ bọc chui vào trong. Lão chủ viết một cái gì đó vào
sổ tay. Những trò này có tính ảo thuật nhiều hơn là kinh dị, quái
đản. Tôi hoàn toàn chẳng thấy sợ một chút nào. Tôi lo lắm. Con
ma Punk lại quờ một quả dưa hấu trong không khí. Nó lại rắc một
ít bột màu hồng và lại đọc thần chú: "Trong, ngoài". Quả dưa hấu
lộn ngược, trong ra ngoài, thịt quả và hạt dính tất cả bên ngoài.
Lão chủ lại viết cái gì đó vào cuốn sổ tay. Con ma Punk nhìn tôi
rồi chẳng nói chẳng rằng nó rắc một ít bột hồng lên người tôi và
đọc thần chú: "Trong, ngoài". Lão chủ hét toáng lên:
- Dừng lại.
Sau đó lão bị ngất lịm. Lão bị ngã lăn quay trước khi tôi bị
ngã vài tích tắc. Là ma cho nên lão không bị thương. Còn tôi hình
như bị đập đầu vào thành lan can và tôi đã bị ngất quãng nửa
tiếng đồng hồ. Khi tỉnh dậy tôi nhìn quanh chỉ thấy căn nhà trống
trơ, không có một chút dấu vết gì về hai con ma, trên lớp bụi mỏng
bám trên giường hiện lên dòng chữ: "Tôi được cộng".
Tôi cũng chả biết mình đã đi về như thế nào. Tôi hoảng sợ
đến độ đầu gối run lẩy bẩy. Chỉ một tiếng động nhỏ cũng đủ làm
tôi co rúm người lại. Khi về đến nhà tôi vội vàng đi ngủ vì Mary
đang xem một phim kinh dị chính cống: "Die grose Muppet Show".

>tiếp truyện
mỗi lần click vào đường link này, bạn đã ủng hộ wap 0.0000001$. click vào để ủng hộ wap! Thank
Ten mien ngan gon:hoamaoga.tkThat de nho phai ko?




Danh gia
Có nên yêu không khi tình yêu đang le lói? Có nên nhớ không khi nỗi nhớ loé trong tim? Có nên tin không khi niềm tin đang trỗi dậy? Có nên ghét không khi yêu thương đang tràn trề?
>>>tiamo<<<
Đang đọc : 1 Hôm nay có: 1 bạn đọcLượt đọc: 10172bodem
© 2010-2011 Hoamaoga.mobie.in

Polaroid