Lúc trước vẫn hay có một ước định là đến năm 25 tuổi sẽ chết. May quá bây giờ cũng đã bơn bớt cái rồ dại của thuở xưa.Thế nhưng ngay cả lúc u ám ấy vẫn không quên mơ mộng vẩn vơ, về việc biết đâu lại có một thiên thần nào đó đến cứu rỗi cho linh hồn lầm lạc của mình. Chà, vẫn lại tiếp tục là những câu chuyện tình tưởng tượng, nhưng lần này là câu chuyện đầu tiên Truyện ngắn đầu tiên vốn vẫn vụng về nhất, dài nhất, lung tung nhất, thậm chí từ ngữ vẫn chưa từng được edit để tránh những lỗi lặp. Nhưng những lần đầu tiên thì lúc nào mà không có cái trong trẻo riêng của nó.Hi vọng là mỗi người sẽ tìm được một thiên thần của riêng mình, khi đang định nhảy từ trên cao xuống. Và mơ màng...
_Sao Anh lại muốn bay khi Anh không phải là một thiên thần?
Em đã nói như thế, chính xác từng từ một như thế. Câu nói đầu tiên giữa 2 người xa lạ là một câu hỏi giản dị, vang lên ngay khi tôi vừa nhắm mắt, hít thở thật sâu và chuẩn bị lao người xuống khoảng không sâu thẳm phía dưới. Như không tin vào tai mình, tôi từ từ mở mắt ra. Thiên thần của tôi đứng đó, nhìn tôi chăm chú bằng cặp mắt nâu biếc, kiên nhẫn chờ tôi trả lời.
Tôi đã cảm thấy như thế nào lần đầu tiên trông thấy em? Chưa bao giờ không gian trong trẻo và tĩnh lặng đến như vậy. Tất cả như ngưng đọng, rồi lại phảng phất tan ra thành những làn khói huyền hoặc mềm mại bao bọc quanh em dưới ánh trăng xanh óng ánh. Tôi ngỡ ngàng nhìn em, sợ chỉ một làn hơi thở mạnh cũng đủ làm em tan biến mất.
_ Em là ai? - Mãi một lúc lâu sau, tôi mới dám hỏi, rụt rè như đứa trẻ nhấm nháp cây kẹo ngọt đầu tiên trong đời của mình.
Đáp lại câu hỏi của tôi là một câu hỏi khác, cũng là câu nói duy nhất của em từ đầu đến giờ.
_Sao Anh lại muốn bay khi Anh không phải là một thiên thần?
Câu hỏi kéo tôi về với thực tại, rũ sạch ngay cái cảm giác ngây ngất đầy âm vọng vừa có được. Tôi nhìn xuống khoảng không gian bao la lấp lánh ánh sáng phía dưới, quả quyết:
_Ngay-bây-giờ thì Anh chưa phải là một thiên thần, nhưng lát nữa, khi bay, Anh sẽ bay như-một-thiên-thần.
Em dịu dàng lắc đầu, ánh mắt vẫn không rời tôi.
_ Không đâu. Khác nhau nhiều chứ. Thiên thần bay lên những vì sao ấm áp trên kia, còn Anh rơi xuống khoảng không gian lạnh lẽo phía dưới.
Tôi im lặng. Em cũng im lặng. Đôi mắt trong vắt nhìn tôi không chớp. Tôi quay đi, không dám soi mình vào đôi mắt thiên sứ ấy.
Em bước đến bên tôi, dịu dàng lấp đầy những kẽ tay trống vắng bằng năm ngón tay gầy guộc. Cơn giá lạnh tan nhanh như trận mưa bóng mây. Tôi siết nhẹ tay em, như muốn giữ chặt đốm lửa nhỏ ấm áp thiên thần vừa đặt vào lòng bàn tay mình.
_ Ngồi xuống đi Anh. - Em cười hiền lành.
Rồi như muốn làm mẫu trước, thiên thần của tôi ngồi xuống, phong thái tự nhiên, thanh thoát và đẹp đẽ. Hai chân em buông xuống khoảng không phía dưới, thong dong đung đưa theo một điệu nhạc tưởng tượng nào đó. Bị ấn tượng bởi sự thanh thản đến mê hoặc toát ra từ em, tôi ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh, theo đúng tư thế y như em, để rồi ngạc nhiên đón nhận cảm giác thoải mái, dễ chịu đến lạ lẫm. Em quay sang nhìn tôi, mắt sáng lấp lánh:
_ Cảm giác khi hai chân không chạm đất dễ chịu và tự do lắm. Giống như đang bay vậy...
Tôi bất giác mỉm cười. Nụ cười trong lành đầu tiên trong suốt 2 năm qua. Những cơ mặt cứng đờ thậm chí còn chưa quen với sự thay đổi ấy.
_ Ừ. Em nói đúng. Cũng như Anh đang bay vậy.
Em thích thú quan sát sự thay đổi trên nét mặt tôi, rồi cười. Những tia sáng xanh biếc nhảy múa trong đôi mắt nâu huyền ảo. Tôi ngây người nhìn em như bị thôi miên. Thiên thần của tôi đẹp quá. Em tinh khiết và trong vắt như không khí một sớm chớm xuân se lạnh. Tôi buột miệng lặp lại câu nói đầu tiên của mình:
_ Em là ai vậy?
_ Em là một thiên thần.
Em đã trả lời tôi như thế đó. "Em là một thiên thần." Đối với tôi lúc đó, không còn đáp án nào khả dĩ hợp lí hơn. Một cô gái với vẻ đẹp trong suốt xuất hiện cạnh tôi trên tầng cao nhất của khu chung cư bỏ hoang nhiều năm vào đúng nửa đêm, chỉ để hỏi tôi một câu duy nhất "Sao Anh lại muốn bay khi Anh không phải là một thiên thần?", còn có thể là một ai khác nữa, ngoài một thiên thần ra.
Tôi đã tin. Đơn giản là tôi đã tin em, còn hơn tin vào những chân lý tất yếu nhất của cuộc sống. Tôi tin em, tự nhiên và dễ dàng như việc hít thở để tồn tại.
Tự nhiên, một niềm vui trong trẻo len lách trong người tôi. Ít ra, trước khi chết, tôi đã được gặp một thiên thần thật sự. Một số người tin rằng sau khi chết, linh hồn con người bay đến thiên đàng, nơi những thiên thần ngự trị. Lúc đó biết đâu tôi cũng sẽ được gặp, không chỉ là một, mà là rất nhiều thiên thần như em. Nhưng không có gì là chắc chắn cả. Cái chết đối với tôi đen thẫm, đặc quánh, và bí ẩn như người bị mù dù có cố mở to mắt đến đâu, trước mặt cũng chỉ tuyền một màn đêm dày như bức tường thành không gì xuyên qua được. Nghĩ đến đây, tôi chợt rùng mình. Nhưng những kí ức đắng nghét vừa được để lại đằng sau của cuộc sống thực tại một lần nữa ùa trở lại, khuyến khích tôi, giúp tôi vững tâm hơn với quyết định của mình. Tôi cười chua xót. Cái chết là màn đêm, nhưng cuộc sống cũng không phải ban ngày. Sự khác biệt duy nhất chỉ là biết và không biết, cảm nhận và không cảm nhận. Và tôi thà là không biết nữa...
Em chăm chú theo dõi quá trình thay đổi tâm lý của tôi bằng đôi mắt minh triết của một thiên thần. Tôi tự tin nhìn thẳng vào đôi mắt thiên sứ ấy:
_ Cảm ơn vì đã gặp Anh, thiên thần. Nhưng Anh phải làm tiếp công việc dang dở của mình. Anh sẽ không bao giờ quên em.
Tôi dợm đứng dậy, nhưng rồi sững người trước ánh nhìn buồn bã của em.
_ Sao Anh lại muốn bay khi Anh không phải là một thiên thần?
Không biết phải trả lời em thế nào. Thiên thần của tôi, khoảng trống tinh sạch duy nhất còn sót lại trong tôi. Tôi phải trả lời em sao đây? Những kí ức đau đớn về sự cô độc không xứng đáng với em. Những chi tiết về thế giới nhiều màu sắc này lại quá lạc lõng trước sự trong suốt của em. Tôi căng người ra, mắt mờ dần, chợt thèm được tựa vào vai một ai òa khóc.
Em chạm khẽ vào vai tôi, dịu dàng:
_ Anh thấy những vì sao trên kia không? Thiên thần bay đến những vì sao là để thắp sáng chúng. Và những ngôi sao cảm ơn thiên thần bằng cách tặng lại họ một điều ước. Em sẽ tặng cho anh điều ước từ ngôi sao của em.
Đến giờ, tôi vẫn còn giữ ngôi sao em tặng tôi đêm hôm đó. Phải, thiên thần đã tặng cho tôi ngôi sao của em. Đó là ngôi sao mà tôi vẫn nâng niu hằng đêm sau này, ngôi sao trong suốt như pha lê, lóng lánh ánh bạc, đẹp rạng rỡ dưới ánh trăng xanh thẳm, ngôi sao luôn nhắc tôi nhớ đến em - thiên thần của tôi.
Bạn đang tự hỏi, một ngôi sao quà tặng của thiên thần trông sẽ như thế nào, làm bằng chất liệu gì. Đối với tôi, nó thơm mát và ngọt lành như vốc nước giếng trong sa mạc khô khát. Bạn đừng cười, khi tôi cho bạn biết, ngôi sao mà tôi nói đến nãy giờ, thật ra là một cây kẹo mút, gồm một ống nhựa dẻo, dài, mỏng mảnh có đính viên kẹo hình ngôi sao trên đầu. Cây kẹo duyên dáng và thanh nhã giống như cây đũa thần của bà tiên trong cổ tích.
Kì lạ là tôi đã không ngạc nhiên lắm khi phát hiện ra sự thật đó. Đối với tôi, không gì gần gũi và có mối giao cảm sâu sắc với những phép màu, điều kì diệu, những câu chuyện thần tiên bằng một món đồ chơi xinh xắn của trẻ thơ. Tôi nâng niu món quà quí báu của em trong tay, gượng nhẹ như sợ ngôi sao trên tay sẽ tan thành trăm ngàn ánh sao vỡ vụn.
_ Đẹp quá, thiên thần. Anh sẽ giữ nó thật kĩ. - Tôi khẽ nói, quên mất là trước đó vài giây, mình thậm chí còn không có một dự định nào, ngoài dự định chấm dứt mọi dự định khác có thể xảy ra.
Thiên thần của tôi bật cười. Tôi nghe đâu đây như có tiếng pha lê hát.
_ Vậy thì Anh giữ ngôi sao bạc đó đi. Em tặng Anh ngôi sao xanh này để ăn.
Thiên thần chìa cho tôi một cây kẹo mút trong suốt khác. Em hồn nhiên gỡ lớp giấy kiếng bọc quanh cây kẹo của mình, đưa lên miệng mút ngon lành. Chân đung đưa, em nhắm mắt lại, khe khẽ hát. Tôi ngây người nhìn em. Một tình cảm kì lạ dấy lên trong tôi. Thứ tình cảm ấy càng mãnh liệt, ngực tôi càng thắt lại vì đau đớn. Thiên thần của tôi, em xa tôi quá. Tôi như hạt bụi lang thang, một ngày đi lạc trong ánh mắt trong veo, lại sợ làm hoen mờ đôi mắt ấy. Tôi muốn ôm em vào lòng, lại sợ ngay khi tay tôi vừa chạm vào, bờ vai gầy guộc kia sẽ tan ra thành khói. Trong một khoảnh khắc vụt sáng, tôi nhận ra mình đã yêu em. Thiên thần của tôi, tôi yêu em nồng nàn, yêu em day dứt, yêu em bằng tất cả sự đau đớn và mãnh liệt của một-con-người khi yêu một-thiên-thần.
_ Sao Anh chưa ăn? - Em tròn xoe mắt nhìn tôi.
_ Ừ, để Anh ăn.
_ Mỗi ngôi sao đều có một mùi vị riêng, không ngôi sao nào giống ngôi sao nào. Giống như ngôi sao xanh lá biếc của anh đang cầm, nó có mùi hương của hoa cỏ và mật ong. Còn ngôi sao xanh da trời của em, nó có mùi thơm của nắng và gió.
_ Nhưng hai ngôi sao đều trong suốt mà...
_ Màu sắc chúng ta nhìn thấy đều là do ánh sáng phản chiếu lại. Thuần khiết của mọi vật đều trong suốt. Nếu Anh muốn ngôi sao màu xanh, hãy để ánh sáng màu xanh phản chiếu đến mắt Anh. Còn em, khi em muốn ngôi sao của em màu xanh da trời, em sẽ để tia sáng màu xanh da trời đi qua mắt em.
_ Thuần khiết của mọi vật đều là trong suốt à? - Tôi lặp lại lời em vừa nói.
_ Ừ. Chính đôi mắt chúng ta tạo ra màu sắc cho mọi vật. - Thiên thần của tôi gật đầu.
_ Em thật hạnh phúc, thiên thần. Mọi vật dưới mắt em đều trong suốt và thuần khiết, vì mắt em cũng trong veo.
Em nhìn sâu vào mắt tôi:
_ Khi mắt Anh soi vào mắt em, mắt Anh cũng sẽ trong veo...
Tôi ước gì có thể ngồi mãi bên em... như thế này...
_ Em lạnh không, thiên thần?
Em khe khẽ gật đầu. Tôi nhẹ nhàng choàng tay qua vai em, kéo em ngồi sát lại bên mình. Đầu em tựa khẽ lên vai tôi. Tóc em nồng nàn hương cỏ. Bình yên...Chỉ có bình yên...
_ Anh có bao giờ nghe đến Con đường hạnh phúc chưa?
_ Em sắp kể cho Anh nghe một câu chuyện cổ tích sao, thiên thần? - Tôi mỉm cười.
_ Truyền thuyết nói rằng, những người yêu nhau, nếu cùng nhau đi hết con đường đó, sẽ được hạnh phúc mãi mãi.
Tôi đưa ngôi sao kẹo lên miệng, hương thơm dịu dàng của cỏ hoa quyện lấy tôi.
_ Em đã đi trên con đường đó chưa, thiên thần?
Im lặng.
Một cảm giác rất mơ hồ cho tôi biết... thiên thần của tôi đang khóc.
Hai giọt nước long lanh lăn dịu dàng trên má tôi.
Khi tôi hôn em, nước mắt em hòa cùng nước mắt tôi. Khi tôi hôn em, gương mặt em lung linh như nụ hoa dệt bằng ánh trăng. Khi tôi hôn em, thiên thần của tôi tan dần, tan dần...
Chỉ duy có đôi mắt trong vắt ấy, vẫn sáng lấp lánh như hai ngôi sao. Những ngôi sao đêm nào cũng lặng lẽ chiếu sáng, để những người đi lạc còn biết đường về. Phải rồi, đường về...
Còn thương nhớ nhau.
Về thắp sao trời.
Còn thương nhớ nhau.
Từng đêm bão tố.
Tóc ướt trăng thề.
Lời yêu chưa nói.
Trên môi vụng về.
Tôi tỉnh dậy sáng hôm sau, khi lời hát ru thầm thì của em như còn lẩn quất đâu đây, thấy mình nằm bên bờ vực. Chỉ cần một cái lăn khẽ, tôi sẽ rơi xuống nơi mà em gọi là "khoảng không lạnh lẽo phía dưới". Thiên thần của tôi không còn ở đó.
Em đi rồi. Đi thật rồi. Tất cả những gì về em tôi còn nếu giữ được, là một mảnh giấy nhỏ nhắn màu xanh nằm dưới cây kẹo mút mới tinh em để lại cho tôi.
"Em tặng cho Anh một điều ước từ ngôi sao của em. Hãy sống sao để bay lên những vì sao... như-một-thiên-thần."
Đọc, tôi đã đọc hàng ngàn lần những gì em viết, đến nỗi chỉ cần khẽ nhắm mắt lại, tôi đã hình dung được nét chữ mềm mại như mây của em.
Tìm, tôi đã tìm em ở tất cả những nơi có thể, ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác... mòn vẹt những gót giày...
Chờ, tôi đã chờ em, lặng lẽ và nhẫn nại như những ngôi sao đêm nào cũng chiếu sáng. Không biết bao nhiều lần tôi trở lại chốn xưa, đứng thẫn thờ bên bờ vực, nhắm mắt lại và hít thở thật sâu, chỉ mong khi mở mắt ra, sẽ thấy em đứng bên cạnh, mỉm cười nhìn tôi hỏi "Sao Anh lại muốn bay khi Anh không phải là một thiên thần?".
Không biết bao nhiêu lần tôi ngồi một mình nơi đó, chân đung đưa không chạm đất, để mọi thất vọng, mệt mỏi, đau đớn tan biến đi như cơn gió thoảng qua... giống như đang bay...
Không biết bao nhiêu lần tôi tự hỏi, thiên thần của tôi có thật hay không. Có thể em chỉ là một giấc mơ, một hình bóng tưởng tượng mà khi thất vọng đến cùng cực, tôi tự xây nên cho mình. Còn cây kẹo và mảnh giấy, chỉ là trò đùa tai quái và tinh nghịch của số phận.
Tôi không biết. Có thể mãi mãi tôi cũng không thể biết. Một khi thiên thần đã bay đi, có bao giờ sẽ trở về? Tôi không thể bay theo em, vì tôi không phải là một thiên thần. Tôi chỉ biết đứng ở nơi này, chờ đợi một điều không có thật. Tôi biết nếu em không quay về, tôi vẫn sẽ chờ, mãi mãi vẫn chờ.
Vì tôi yêu em...
Tôi đã muốn dừng câu chuyện ở đây. Mỗi người, với mỗi thiên thần của riêng mình, sẽ có những kết thúc của riêng mình. Cũng giống như những ngôi sao vậy... Ngôi sao của bạn có làn hương nồng nàn, bao la, khao khát của biển cả, ngôi sao của tôi có vị thơm lành của bầu trời, tự do và cánh chim. Bạn có thể sẽ gặp lại thiên thần của bạn ở 1 nơi nào đó... tình cờ. Người khác lại có thể sẽ chẳng bao giờ gặp lại, và sẽ như những ngôi sao, tự đốt mình đến tàn lụi để thắp sáng đêm đêm.
Đúng đó bạn ạ, mỗi người có một kết cục khác nhau, vì mỗi người là một ngôi sao khác nhau, vì mỗi người yêu một thiên thần khác nhau. Bạn có thể dừng lại ở đoạn trên và không đọc tiếp, rồi tự viết nên đoạn kết của chính bạn. Bạn cũng có thể xem tiếp, như đang xem một bộ phim dở dang và muốn xem đến trọn vẹn, và cũng để chia sẻ với tôi nữa, vì chính tôi, tôi cũng có một kết thúc trọn vẹn của riêng tôi.
Đã tròn một năm từ ngày tôi gặp em. Khung cảnh như cũ, con người cũng như cũ. Cứ y như chưa từng có chuyện gì xảy ra, và thời gian chưa từng trôi. Tôi vẫn là tôi của trước đây, đứng trên tầng cao nhất của tòa chung cư này, một mình...
Chỉ khác một điều. Chỉ khác một điều duy nhất. Nhưng sự khác biệt ấy đã làm thay đổi cả đời tôi.
Một năm trước đây, tôi đã gặp em.
Một năm trước đây, tại nơi này, tôi đã gặp thiên thần của tôi.
Tôi gỡ cây kẹo mút em để lại, đưa ngôi sao lên miệng. Vị ngọt thấm đẫm đầu lưỡi tôi. Ngôi sao này trong suốt. Lần đầu tiên, tôi nhận ra, một ngôi sao trong suốt có mùi vị của một thiên thần. Tôi nhắm mắt lại, hít thở thật sâu. Lời em hát ru tôi nhẹ nhàng vào giấc ngủ say một năm trước khe khẽ vang lên trong đầu tôi.
Còn thương nhớ nhau
Về thắp sao trời...
Viên kẹo ngọt chợt có vị mặn. Tôi biết, mình đang khóc.
_ Sao Anh lại muốn bay khi Anh không phải là một thiên thần?
Im lặng.
Tôi không dám mở mắt ra. Tôi không dám. Tim co thắt lại, tôi sợ. Tôi thật sự rất sợ. Tôi sợ mình nghe lầm. Tôi sợ khi mở mắt ra, vẫn là một mình tôi đứng bên bờ vực này. Tôi sợ tiếng nói trong như tiếng hát pha lê ấy một lần nữa chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng. Tôi sợ em sẽ tan ra, như ảo ảnh, như khói, như giấc mơ, như cánh chim bay mãi...
"Hãy mở mắt ra đi". - Một ngôi sao thì thầm với tôi.
Và tôi mở mắt.
Em đang đứng đó, giống y như một năm trước đây. Thiên thần của tôi đang đứng đó, nhìn tôi chăm chú bằng cặp mắt nâu biếc.
_ Anh đã chờ em. - Tôi mấp máy môi, run rẩy.
_ Em biết. - Thiên thần mỉm cười, những tia sáng xanh biếc nhảy múa trong mắt.
Tôi im lặng. Niềm vui quá lớn khiến cơ thể tôi không còn một chút sức lực để làm bất cứ chuyện gì, kể cả suy nghĩ.
_ Em nghĩ em nên kể cho Anh nghe. Đã 1 năm rồi. Anh đã có thể biết rõ. - Thiên thần chậm rãi.
_ Tầng thượng của chung cư này là nơi em và bạn trai em gặp nhau lần đầu tiên. Nó đã chứng kiến rất nhiều kỉ niệm đẹp của em và anh ấy. 3 năm trước, anh ấy qua đời. Mỗi năm, vào đúng ngày sinh nhật của anh ấy, em sẽ đến nơi này, mang kẹo theo, và ngồi ăn một mình, tưởng tượng như có anh ấy bên cạnh.
Thiên thần của tôi thoáng nghẹn ngào. Em dừng lại một chút, rồi tiếp tục, giọng trầm tĩnh.
_ 1 năm trước, đúng vào ngày sinh nhật của anh ấy, em đã gặp Anh. Khi thấy Anh, em có cảm giác giống như bạn trai em đã mang Anh đến cho em. Anh là quà tặng của anh ấy. Có lẽ anh ấy không muốn thấy em tiếp tục đau khổ. Khi Anh chuẩn bị nhảy xuống, có một sức mạnh nào đó thôi thúc em phải ngăn Anh lại.
_ Và em đã làm điều đó. - Tôi nói.
Chúng tôi cùng lặng yên. Những ngôi sao vẫn lấp lánh sáng trên cao.
_ Sao em lại bỏ đi?
_ Khi Anh hôn em, và khi nước mắt chúng ta hòa tan vào nhau, em biết em đã yêu Anh, một người xa lạ, một người chỉ một đêm trước thôi, em còn chưa quen biết. Lúc đó, em không có can đảm bắt đầu một câu chuyện mới, với một con người hoàn toàn mới.
Cây kẹo tan dần trên tay tôi.
_ Em đã tặng Anh một điều ước. Suốt 1 năm nay, Anh luôn suy nghĩ, mình sẽ dùng điều ước đó làm gì. Anh muốn gì? Anh cần gì? Hôm nay, khi ngôi sao của em tan dần trong miệng Anh, Anh biết, tất cả những gì Anh muốn, chỉ là được cùng em có 1 khởi đầu mới. Anh muốn cùng với em bắt đầu đi trên con đường hạnh phúc.
Tôi thấy bóng mình trong mắt em. Đôi mắt em vẫn trong veo như ngày nào. Tôi bình tĩnh chờ câu trả lời của em, thanh thản và an lành.
_ Đó không phải là điều em muốn. - Thiên thần của tôi thì thầm.
Một nỗi buồn mênh mang nhẹ nhàng xâm chiếm hồn tôi. Tôi không trách em. Một lần nữa, thiên thần sắp bay khỏi tay tôi. Chỉ cần là em muốn, chỉ cần là em vui... Hãy bay đi, thiên thần. Anh không phải là một thiên thần, nên Anh sẽ tiếp tục đứng đây, chờ em, dù em không trở lại...
_ Đó không phải là điều em muốn. Em không muốn chỉ bắt đầu cùng Anh đi trên con đường hạnh phúc. Em muốn cùng Anh đi đến tận cùng con đường đó.
Khi tôi hôn em, nước mắt em hòa cùng nước mắt tôi. Khi tôi hôn em, gương mặt em lung linh như nụ hoa dệt bằng ánh trăng. Khi tôi hôn em, thiên thần của tôi tan dần, tan dần...
Chỉ duy có đôi mắt trong vắt ấy, vẫn sáng lấp lánh như hai ngôi sao. Những ngôi sao đêm nào cũng lặng lẽ chiếu sáng, để những người đi lạc còn biết đường về. Phải rồi, đường về...
Tôi ôm em thật chặt. Lần này, thiên thần của tôi không tan mất nữa. Vì mãi mãi... đã có những ngôi sao dẫn đường cho em về với tôi.
mỗi lần click vào đường link này, bạn đã ủng hộ wap 0.0000001$. click vào để ủng hộ wap! ThankCó nên yêu không khi tình yêu đang le lói?
Có nên nhớ không khi nỗi nhớ loé trong tim?
Có nên tin không khi niềm tin đang trỗi dậy?
Có nên ghét không khi yêu thương đang tràn trề?
>>>tiamo<<<
Đang đọc : 1 Hôm nay có: 1 bạn đọcLượt đọc: 10336
© 2010-2011 Hoamaoga.mobie.in