Gã rít nốt điếu thuốc, nhìn đồng hồ rồi quẳng điếu thuốc xuống đất, đã trễ mất một giờ đồng hồ. Vậy là hôm nay gã lại thất hứa. Phóng xe như điên, nhưng rốt cuộc gã vẫn bị kẹt vào mớ bùng nhùng giữa đường xá. Đường phố gì mà càng hiện đại hóa thì càng kẹt xe. Chán. Gã chợt nghĩ lòng dạ con người cũng như mấy con đường. Lúc đầu thì mới mẻ, trơn tru, gì cũng được. Về sau xe đi nhiều, hư hỏng, rồi lô cốt, đất đá, có đường thì nhà cửa, hàng rong lấn lên lề, lấn xuống lòng đường, thế là đường hẹp lại. Con người ta cũng vậy… Càng sống lâu với nhau, thấy nhiều thứ tồi tệ rồi, lại trở nên ích kỉ. …Mk - gã lầu bầu và nghiêng xe qua nhường chỗ cho một thằng choai choai cố lách ngược đường ra cho bằng được. Mấy thứ này chỉ tổ thêm kẹt xe - gã lẩm bẩm. Giờ này chắc em vẫn đang đợi. Tội cho em. Gã là kẻ đường phố, mà giờ đường thì hẹp lại, dằn xóc lắm nên gã cũng chẳng ngọt ngào gì.
… Vậy mà em yêu gã. Mà lại yêu rất nhiều mới lạ chứ. Với gã, em chẳng khác gì thiên thần tuyết, mong manh và trắng tinh khôi. Mỗi lần nắm lấy tay em, gã có cảm giác như thể chỉ cần gã siết chặt một cái, em sẽ tan ra và biến mất…
Số phận thật kì lạ khi gán ghép gã và một cô gái như em. Cứ như kẻ lang thang và nàng công chúa vậy. Những người đàn bà đi qua đời gã chưa ai ở lại quá lâu cả. Họ, phần vì không đủ kiên nhẫn, phần thì nổi giận. Họ giận vì gã đã không đặt họ lên trên cái đam mê của gã. Phải, gã có một đam mê không thể bỏ: Nhiếp ảnh. Gã lang bạt cùng cái ống kính của mình. Họ không chịu nổi điều ấy. Thế là họ rời gã.
Chỉ có em là khác tất cả những người đó. Gã lang bạt và tìm được em qua góc nhìn của ống kính. Em đẹp lung linh và trọn vẹn. Gã thẫn thờ trước nụ cười rạng rỡ của em. Gã chụp. Em trở thành người mẫu bất đắc dĩ cho gã. Gã thích chụp trọn vẹn khuôn mặt của em, điều đó làm em ngạc nhiên. Em hỏi gã, gã ậm ừ "vì ở khuôn mặt em có sự đối lập, cưng à, em cười rất tươi nhưng cặp mắt lại buồn rười rượi". Em phá lên cười, cười sặc sụa. Gã bực bội, bỏ đi. Nhưng hôm sau vẫn chụp em. Gã chụp em rất nhiều nhưng em chẳng lấy tấm nào cả, mà lại bắt gã giữ hết. Em hay bảo "anh giữ chúng, anh sẽ xem chúng, và khi anh xem chúng, anh sẽ lại nhớ đến em. Em thích thế!"
Ngày em nói yêu gã, gã làm rớt cái máy, nứt ống kính. Gã ngẩn người ra vì xót của và …ngạc nhiên. Thế rồi cũng thành người yêu của nhau. Duy chỉ có một điều, gã là thằng khốn nạn. Gã yêu em, nhưng chưa bao giờ đúng hẹn. Công việc khiến gã say mê và quên thời gian. Lần nào gã đến, em cũng đã đợi khá lâu. Gã hay bảo, em là điều kì lạ nhất trong đời gã. Vì em chẳng bao giờ giận hờn gã vì bất cứ lý do gì. Mỗi lần em nghe gã nói thế, em chỉ cười. Gã đến. Đỗ xịch một cái ngay cột điện, gã nhìn quanh. Không thấy em. Em đang ở đâu? Rõ ràng là mọi khi vẫn hẹn nhau ở chỗ này? Gã chẳng hiểu gì cả. Hay em giận bỏ về? Không, em đâu phải là người thế. Em đã chờ gã biết bao nhiêu lần mà chưa từng một lời than cơ mà. Hay em đến muộn? Đó càng không phải là cá tính của em. Vậy thì em ở đâu. Gã bối rối. Loay hoay mãi chẳng biết làm gì. Gã đành dắt xe lên lề, tấp vào cái café cóc ở vỉa hè và đợi em. Chắc em kẹt xe! Gã tự nhủ - ít ra đấy cũng là cái lý do duy nhất gã thấy hợp lý.
Gã lôi bao thuốc, lấy một điếu, châm lửa. Đặt lên môi rồi rít một hơi dài. Vẫn chưa có café. Làm ăn gì mà chậm chạp, gã liếc sang bà chủ quán, bà ta vừa loay hoay với cái phin café vừa buôn chuyện với bà bán thuốc lá bên cạnh. Gớm, đàn bà, chẳng biết chuyện đâu mà nói lắm thế.
Đường phố đông đúc, xe cộ chạy qua lại chẳng thèm liếc nhau một cái, chỉ dạt ra khi có vài chiếc bus nhấn kèn inh ỏi. Gã ghét nhất là bus. Chúng chạy như thể đường phố chỉ có chúng. Gã lang bạt và xem thường tất cả, nhưng ít ra, gã biết thế giới không chỉ có mình mình.
Gã nhìn đồng hồ. Đã nửa tiếng. Em đang kẹt xe ở đâu? Lần sau phải bắt em mua di động mới được – gã tức tối. Chắc duy chỉ có em là kẻ duy nhất trên thế giới này không vòi người yêu mua cho một cái di động để trút thương nhớ mà lại bắt người yêu đi viết thư tình. Em cứ bảo có di động thể nào em cũng gọi gã mãi, thể nào gã cũng khó chịu, thế nên tối đến, gã viết một bức thư rồi gửi cho em là được. Em hay bảo: "Những gì anh nói rồi sẽ tan vào gió, em không giữ lại được, còn những gì anh viết, em có thể đem theo mọi nơi,mọi lúc và chúng chỉ thụôc về em thôi. em rất ích kỉ, nên em muốn giữ từng chữ của anh cho riêng em thôi, đến gió, em cũng không chia sẻ đâu"
Thế mới khổ. Giờ lạc nhau ở Sài Thành đông đúc này chẳng biết đường đâu mà tìm kiếm.
Ầm!. bát nháo, ồn ào, tiếng người ta la ó. Rồi tiếng xe cảnh sát, sau đó là xe cứu thương. Hai chiếc xe bên đường vừa đâm phải nhau. Gã lắc đầu, thứ ấy có gì hay mà thiên hạ cứ xúm lại.
Bà chủ quán bưng ra cho gã phin cafe, mắt vẫn thôi không nhìn về phía vụ tai nạn:
- Khổ, cậu đi đường nhớ cẩn thận. Đường xá giờ ghê quá. Sáng giờ mà đã hai vụ tai nạn. Mà vụ đầu tiên mới xót, cô bé ấy cũng ngồi chỗ cậu. Tội, người xinh hiền thế mà…
Một cái gì đấy chạy dọc sống lưng gã, gã đờ người ra, rồi gọi với theo bà chủ quán…
- Này, điên à. Chạy gì mà ẩu thế. – Tiếng người đàn ông đang đi trên đường quát một thanh niên đang phóng xe thục mạng. Những người gần đó cũng đưa một ánh mắt khó chịu liếc nhìn. "chạy thế có ngày lên đường sớm..".
Chẳng còn bất cứ âm thanh gì lọt vào tai gã ngoài tiếng gió rít. Những lời nói của bà già bán café bên đường cứ văng vẳng trong đầu gã "khổ, cô ấy đang ngồi chờ ai đấy như cậu, rồi một thằng bé làm rơi trái banh, chạy vội xuống nhặt trong lúc chiếc xe búyt trờ tới. Cô ấy lao ra... Tội lắm cậu…"
Khoa cấp cứu bệnh viện A – "xin cho hỏi ở đây có ai tên …" - "không có"
Gã lại lao đi.
Bệnh viện thứ 3. và vẫn không có ai là em.
Gã như điên lên, em đang ở đâu. Một cảm giác sợ hãi đang xâm chiếm gã, gã chưa bao giờ từng sợ như thế trong đời. kể cả ngày ba mẹ gã mất mà bỏ lại gã bơ vơ trên cõi đời này. Gã vẫn không sợ. Ấy vậy mà giờ đây gã đang run lên.
Blog Việt - Gã rít nốt điếu thuốc, nhìn đồng hồ rồi quẳng điếu thuốc xuống đất, đã trễ mất một giờ đồng hồ. Vậy là hôm nay gã lại thất hứa. Phóng xe như điên, nhưng rốt cuộc gã vẫn bị kẹt vào mớ bùng nhùng giữa đường xá. Đường phố gì mà càng hiện đại hóa thì càng kẹt xe. Chán. Gã chợt nghĩ lòng dạ con người cũng như mấy con đường. Lúc đầu thì mới mẻ, trơn tru, gì cũng được. Về sau xe đi nhiều, hư hỏng, rồi lô cốt, đất đá, có đường thì nhà cửa, hàng rong lấn lên lề, lấn xuống lòng đường, thế là đường hẹp lại. Con người ta cũng vậy… Càng sống lâu với nhau, thấy nhiều thứ tồi tệ rồi, lại trở nên ích kỉ.
…Mk - gã lầu bầu và nghiêng xe qua nhường chỗ cho một thằng choai choai cố lách ngược đường ra cho bằng được. Mấy thứ này chỉ tổ thêm kẹt xe - gã lẩm bẩm. Giờ này chắc em vẫn đang đợi. Tội cho em. Gã là kẻ đường phố, mà giờ đường thì hẹp lại, dằn xóc lắm nên gã cũng chẳng ngọt ngào gì.
… Vậy mà em yêu gã. Mà lại yêu rất nhiều mới lạ chứ. Với gã, em chẳng khác gì thiên thần tuyết, mong manh và trắng tinh khôi. Mỗi lần nắm lấy tay em, gã có cảm giác như thể chỉ cần gã siết chặt một cái, em sẽ tan ra và biến mất…
Số phận thật kì lạ khi gán ghép gã và một cô gái như em. Cứ như kẻ lang thang và nàng công chúa vậy. Những người đàn bà đi qua đời gã chưa ai ở lại quá lâu cả. Họ, phần vì không đủ kiên nhẫn, phần thì nổi giận. Họ giận vì gã đã không đặt họ lên trên cái đam mê của gã. Phải, gã có một đam mê không thể bỏ: Nhiếp ảnh. Gã lang bạt cùng cái ống kính của mình. Họ không chịu nổi điều ấy. Thế là họ rời gã.
Chỉ có em là khác tất cả những người đó. Gã lang bạt và tìm được em qua góc nhìn của ống kính. Em đẹp lung linh và trọn vẹn. Gã thẫn thờ trước nụ cười rạng rỡ của em. Gã chụp. Em trở thành người mẫu bất đắc dĩ cho gã. Gã thích chụp trọn vẹn khuôn mặt của em, điều đó làm em ngạc nhiên. Em hỏi gã, gã ậm ừ "vì ở khuôn mặt em có sự đối lập, cưng à, em cười rất tươi nhưng cặp mắt lại buồn rười rượi". Em phá lên cười, cười sặc sụa. Gã bực bội, bỏ đi. Nhưng hôm sau vẫn chụp em. Gã chụp em rất nhiều nhưng em chẳng lấy tấm nào cả, mà lại bắt gã giữ hết. Em hay bảo "anh giữ chúng, anh sẽ xem chúng, và khi anh xem chúng, anh sẽ lại nhớ đến em. Em thích thế!"
Ngày em nói yêu gã, gã làm rớt cái máy, nứt ống kính. Gã ngẩn người ra vì xót của và …ngạc nhiên. Thế rồi cũng thành người yêu của nhau. Duy chỉ có một điều, gã là thằng khốn nạn. Gã yêu em, nhưng chưa bao giờ đúng hẹn. Công việc khiến gã say mê và quên thời gian. Lần nào gã đến, em cũng đã đợi khá lâu. Gã hay bảo, em là điều kì lạ nhất trong đời gã. Vì em chẳng bao giờ giận hờn gã vì bất cứ lý do gì. Mỗi lần em nghe gã nói thế, em chỉ cười. Gã đến. Đỗ xịch một cái ngay cột điện, gã nhìn quanh. Không thấy em. Em đang ở đâu? Rõ ràng là mọi khi vẫn hẹn nhau ở chỗ này? Gã chẳng hiểu gì cả. Hay em giận bỏ về? Không, em đâu phải là người thế. Em đã chờ gã biết bao nhiêu lần mà chưa từng một lời than cơ mà. Hay em đến muộn? Đó càng không phải là cá tính của em. Vậy thì em ở đâu. Gã bối rối. Loay hoay mãi chẳng biết làm gì. Gã đành dắt xe lên lề, tấp vào cái café cóc ở vỉa hè và đợi em. Chắc em kẹt xe! Gã tự nhủ - ít ra đấy cũng là cái lý do duy nhất gã thấy hợp lý.
Gã lôi bao thuốc, lấy một điếu, châm lửa. Đặt lên môi rồi rít một hơi dài. Vẫn chưa có café. Làm ăn gì mà chậm chạp, gã liếc sang bà chủ quán, bà ta vừa loay hoay với cái phin café vừa buôn chuyện với bà bán thuốc lá bên cạnh. Gớm, đàn bà, chẳng biết chuyện đâu mà nói lắm thế.
Đường phố đông đúc, xe cộ chạy qua lại chẳng thèm liếc nhau một cái, chỉ dạt ra khi có vài chiếc bus nhấn kèn inh ỏi. Gã ghét nhất là bus. Chúng chạy như thể đường phố chỉ có chúng. Gã lang bạt và xem thường tất cả, nhưng ít ra, gã biết thế giới không chỉ có mình mình.
Gã nhìn đồng hồ. Đã nửa tiếng. Em đang kẹt xe ở đâu? Lần sau phải bắt em mua di động mới được – gã tức tối. Chắc duy chỉ có em là kẻ duy nhất trên thế giới này không vòi người yêu mua cho một cái di động để trút thương nhớ mà lại bắt người yêu đi viết thư tình. Em cứ bảo có di động thể nào em cũng gọi gã mãi, thể nào gã cũng khó chịu, thế nên tối đến, gã viết một bức thư rồi gửi cho em là được. Em hay bảo: "Những gì anh nói rồi sẽ tan vào gió, em không giữ lại được, còn những gì anh viết, em có thể đem theo mọi nơi,mọi lúc và chúng chỉ thụôc về em thôi. em rất ích kỉ, nên em muốn giữ từng chữ của anh cho riêng em thôi, đến gió, em cũng không chia sẻ đâu"
Thế mới khổ. Giờ lạc nhau ở Sài Thành đông đúc này chẳng biết đường đâu mà tìm kiếm.
Ầm!. bát nháo, ồn ào, tiếng người ta la ó. Rồi tiếng xe cảnh sát, sau đó là xe cứu thương. Hai chiếc xe bên đường vừa đâm phải nhau. Gã lắc đầu, thứ ấy có gì hay mà thiên hạ cứ xúm lại.
Bà chủ quán bưng ra cho gã phin cafe, mắt vẫn thôi không nhìn về phía vụ tai nạn:
- Khổ, cậu đi đường nhớ cẩn thận. Đường xá giờ ghê quá. Sáng giờ mà đã hai vụ tai nạn. Mà vụ đầu tiên mới xót, cô bé ấy cũng ngồi chỗ cậu. Tội, người xinh hiền thế mà…
Một cái gì đấy chạy dọc sống lưng gã, gã đờ người ra, rồi gọi với theo bà chủ quán…
- Này, điên à. Chạy gì mà ẩu thế. – Tiếng người đàn ông đang đi trên đường quát một thanh niên đang phóng xe thục mạng. Những người gần đó cũng đưa một ánh mắt khó chịu liếc nhìn. "chạy thế có ngày lên đường sớm..".
Chẳng còn bất cứ âm thanh gì lọt vào tai gã ngoài tiếng gió rít. Những lời nói của bà già bán café bên đường cứ văng vẳng trong đầu gã "khổ, cô ấy đang ngồi chờ ai đấy như cậu, rồi một thằng bé làm rơi trái banh, chạy vội xuống nhặt trong lúc chiếc xe búyt trờ tới. Cô ấy lao ra... Tội lắm cậu…"
Khoa cấp cứu bệnh viện A – "xin cho hỏi ở đây có ai tên …" - "không có"
Gã lại lao đi.
Bệnh viện thứ 3. và vẫn không có ai là em.
Gã như điên lên, em đang ở đâu. Một cảm giác sợ hãi đang xâm chiếm gã, gã chưa bao giờ từng sợ như thế trong đời. kể cả ngày ba mẹ gã mất mà bỏ lại gã bơ vơ trên cõi đời này. Gã vẫn không sợ. Ấy vậy mà giờ đây gã đang run lên.
Em đang ở đâu?
Điện thoại gã rung. Mặc kệ, ai gọi gì giờ này. Gã không quan tâm đến bất cứ thứ gì ngoài em nữa. Chiếc điện thoại vẫn tiếp tục rung, gã bực bội cầm lên, số lạ hoắc.
"Alô, đang bận, xin vui lòng gọi lại sau" – gã cúp máy. Điện thoại lại rung, gã điên lên hét vào chiếc điện thoại "gì đấy??"
- Xin lỗi, anh có phải là anh… gì đấy không ạ?
Giọng em? Gã mừng quýnh. "Em phải không, em đang ở đâu?
- Xin lỗi, em là em của chị ấy ạ, anh đến ngay bệnh viện Z nhé. Khoa cấp cứu. Chị ấy đang chờ anh…
Gã thấy mình đờ đi, rồi trở nên vô thức, khi tỉnh lại, gã thấy mình đang đứng trước cổng bệnh viện. Có ai đó hãy bảo với gã, đây chỉ là một trò đùa đi, được không…
Gã lao đến. Em đây rồi, em của gã. Gã đã thấy em, gã nhìn em chua xót. Mọi người xung quanh bước ra, nhường lại không gian cho em và gã. Gã nắm lấy bàn tay em, lạnh ngắt. Gã cố xoa cho nó ấm lên.
- Em sẽ khỏe lại thôi mà – cố lên em. Gã trấn an em hay trấn an bản thân gã?
Em cười, vẫn nụ cừơi dịu dàng ấy, vẫn đôi mắt buồn ấy, nhưng lần này, gã nhìn thấy một cái buồn sâu thẳm hơn tất cả nỗi buồn khác.
- Vậy là cuối cùng em cũng đợi được anh. Anh không chờ em quá lâu chứ.
- Không, không lâu chút nào em à. Anh sẽ không bao giờ để em phải chờ nữa đâu.
- Em biết chứ. Nhưng anh này, hứa vói em, anh sẽ sống tốt nhé.
- Ừ, anh hứa – gã chua xót nhìn em – nhưng anh sẽ sống tốt khi có em ở bên anh, nhé em.
- Xin lỗi anh, đây là điều duy nhất em không hứa với anh được. Anh ở đây đêm nay với em nhé. Ở đây, em thấy sợ lắm.
- Dĩ nhiên rồi cưng, anh sẽ không đi bất cứ đâu nữa đâu.
Đêm rất dài, bình thường, đáng lẽ đêm sẽ yên ắng, nhưng ở một nơi thế này, đôi khi vẫn nghe thấy tiếng bước chân lạo xạo, nghe tiếng người nói văng vẳng và không khí lạnh đến rùng mình. Gã rút điếu thuốc ra, châm lửa, rồi như chợt nhớ ra, gã gí nó vào khung cửa sổ cho tắt hẳn, rồi quẳng ra ngoài. - Này anh - Em thì thào gọi gã
- Gì vậy em?
- Vì sao anh yêu em?
- Anh không biết nữa, cưng à. Chắc có lẽ vì em chẳng giống bất cứ ai trên đời này. Thế vì sao em yêu anh?
Em cười. chẳng nói. Em bảo gã kéo mành cửa sổ lên cho em nhìn trời đêm. Rồi tặc lưỡi:
- Ở đây chẳng nhìn thấy gì cả. Mà anh này, sao anh cứ bảo em buồn ngay cả khi em đang cười?
- À, vì đôi mắt em, nó buồn. Gã gãi đầu. Gã chẳng biết nói sao. Mọi thứ chỉ là cảm nhận mà thôi.
- Anh này - em khẽ gọi gã- Anh biết không, em chú ý đến anh vì điều đó đấy, anh, là người duy nhất nhìn thấy nỗi buồn của em…
- …
- Nắm tay em nhé anh, hãy nắm tay em thật chặt đêm nay nhé…
Gã không nói gì, cố ngăn cho nước mắt chực trào ra, gã siết đôi bàn tay nhỏ của em thật chặt, thật chặt. Đừng đi nhé em… Anh đã nhìn thấy nỗi buồn của em, nhưng chưa một lần làm gì để xua đi nỗi buồn ấy, anh đã để chúng ở đấy, như mặc nhiên là thứ để anh ngắm nhìn… Anh là thằng tồi. Đừng đi nhé em, để anh có cơ hội gieo niềm vui vào mắt em…gã thầm cầu nguyện. Ở ngoài kia, vẫn có tiếng lạo xạo rồi những tiếng bước chân nhanh… Đêm vẫn còn dài…
Căn phòng đêm qua trống rỗng. Những cô y tá mang ga trải giường đến và làm việc của họ. Họ lột tấm ra cũ ra, thay vào đó một tấm mới. Tiếng giũ ga nghe phành phạch, phành phạch. Nắng lọt qua ô cửa sổ có tấm mành kéo lên, rọi lên tấm ga. Và dù đã cố gắng, chúng vẫn không thể làm căn phòng trông ấm lên hơn được. Nó vẫn cứ lạnh ngắt, lạnh ngắt và rỗng tuếch… Ở ngoài kia, vẫn có tiếng nói lào xào, bát nháo, tiếng người nói xen lẫn tiếng khóc…ngày vẫn chưa qua...
mỗi lần click vào đường link này, bạn đã ủng hộ wap 0.0000001$. click vào để ủng hộ wap! ThankCó nên yêu không khi tình yêu đang le lói?
Có nên nhớ không khi nỗi nhớ loé trong tim?
Có nên tin không khi niềm tin đang trỗi dậy?
Có nên ghét không khi yêu thương đang tràn trề?
>>>tiamo<<<
Đang đọc : 1 Hôm nay có: 1 bạn đọcLượt đọc: 10372
© 2010-2011 Hoamaoga.mobie.in