Disneyland 1972 Love the old s
BÊN TRONG, BÊN NGOàI
Mary, em gái tôi, liếc mắt nhìn băng viđeo tôi đang cầm trên
tay. Nó hỏi:
- Anh mang cái gì về thế?
Tôi thản nhiên trả lời:
- Tên giết người bằng cưa xích.
Nó tru tréo ngay lên:
- Anh tồi lắm. Anh đã hứa thuê một băng thật hay. Anh thừa
biết em không thèm ngó những phim tàn ác, kinh tởm như thế
đâu, phim gì mà lại giết người bằng cưa xích kia chứ. Hơn nữa
hôm nay đến phiên em. Em có quyền chọn phim. Anh đã hứa là sẽ
mượn phim tình yêu, nếu em để cho anh đi mượn kia mà.
Tôi nói:
- Đây chính là phim tình. Bộ phim kể về một tên đã cắt bạn
gái của mình bằng cưa...
Nó cắt lời tôi:
- Em ứ xem. Lại vẫn cái trò kinh dị, hãi hùng, khát máu.
Anh thừa biết là em không thể xem loại phim đó. Xem những
phim ấy là em mất ngủ cả tuần liền. Anh biết thế kia mà.
Em tôi càng nói giọng càng to hơn, những giọt nước mắt giả
vờ của nó lăn trên má. Nó hy vọng mẹ tôi sẽ nghe thấy và không
cho tôi xem cuốn băng này. Tôi bảo nó:


- Này, mày đừng gào ầm lên như thế. Bố mẹ đi chơi rồi.
Trước hai giờ sáng bố mẹ không về đâu. Các cụ đi xem phim rồi.
Nó xẵng giọng:
- Được rồi, hãy đợi đấy, anh sẽ biết tay tôi.
Nói xong nó đóng sầm cửa và đi ra ngoài. Mary là đứa to xác
nhưng tính khí y như một đứa trẻ mới lọt lòng, tôi chưa thấy ai
nhát như nó, trên màn hình có cảnh hơi ghê ghê một chút là nó
nhắm nghiền mắt, bịt chặt tai lại. Nó không thể chịu đựng nổi
những cảnh đó. Tôi thì hoàn toàn ngược lại. Chẳng có gì có thể làm
tôi sợ cả. Với tôi càng rùng rợn càng thích. Nếu gặp một con ma
thật sự tôi cũng chẳng sợ. Tôi chỉ cười khẩy về những cái trò như
thế.
Tôi cho băng vào đầu máy và dọn dẹp chỗ ngồi cho thoải mái.
Bộ phim còn khá hơn là tôi tưởng. Phim bắt đầu về việc người ta
quan sát qua cửa sổ một tên sát nhân đang chuẩn bị cho cưa xích
hoạt động. Bất thình lình máu phọt ra thấm đẫm cửa sổ đến nỗi
người ta không còn thấy cái gì cả. Bộ phim toàn những xác chết là
xác chết. Những bộ xương người đứng dậy từ những nấm mồ, lũ
ma không đầu đi đi lại lại và người bị cưa xích cắt thành nhiều
khúc nhỏ. Phim tuyệt hay. Có lẽ trong suốt cuộc đời của mình tôi
chưa bao giờ lại cười nhiều đến như vậy. Khoảng một tiếng đồng
hồ sau tôi cảm thấy đói. Tôi vào phòng ăn, làm vài cái bánh mỳ
quết đầy bơ lạc, cho thêm rau, chuối và thịt. Tôi còn định cho thêm
một ít tương hạt cải nhưng chả thấy đâu cả. Trong khi đang lục lọi
ở trong nhà ăn thì tôi nghe tiếng Mary đi vào phòng. Tôi hỏi nó và
không buồn đứng dậy:
- Thế nào, em nghĩ lại rồi hả? Sao, ở một mình trong buồng
em sợ phải không?
Bỗng nhiên tôi nghe thấy một tiếng động kinh khủng. Mary
đã ấn vào nút tắt máy viđeo và nhanh như chớp nó vồ cuộn băng
viđeo rồi chạy biến ra ngoài. Tất cả chỉ vỏn vẹn vài giây đồng hồ.
Mary làm còn nhanh hơn cả thằng khốn nạn trong bộ phim "Tên
cướp ở nghĩa địa" (một phim viđeo cực hay nói về một kẻ chuyên
ăn cắp xác chết). Tôi chạy vọt ra cầu thang đuổi theo nó. Nhưng


không kịp. Nó đã về đến buồng riêng, đóng sập cửa và khóa trái
lại. Tôi đập cửa thình thình:
- Giả tao cuộn băng đây, đồ rắn độc. Đúng đến đoạn hấp dẫn
nhất, lũ dòi chui nhung nhúc ra khỏi mộ.
Nó nói qua lỗ khóa:
- Đừng hòng. Em không đưa đâu. Em không thể chịu đựng
nổi những tiếng la hét, thở dài than vãn cũng như tiếng nhạc rùng
rợn mà em vừa nghe thấy. Em sợ lắm. Em chỉ đưa trả lại cuốn
băng này nếu anh đến đó mượn cuốn băng "Love story".
Tôi hỏi lại nó:
- Băng Love story ? Đừng hòng, tao không thể xem những
phim ủy mị như thế!
Mary lại than vãn:
- Anh Gordon, em sợ lắm, anh hãy trả cuốn băng này đi.
Thật thê thảm. Nó rên rỉ như người phụ nữ yếu đuối trong
bộ phim "Quan hệ vợ chồng với thủ lĩnh bộ lạc ăn thịt người", một
bộ phim nói về chuyện tàn sát phụ nữ với nhiều cảnh đầu rơi máu
chảy và về một lão luôn thèm khát thịt người. Mary sở dĩ sợ hãi
như vậy vì bố mẹ tôi không có nhà. Điều đó làm tôi nảy ra sáng
kiến. Tôi bảo nó:
- Hãy đưa trả lại anh cuộn băng, nếu không anh đi chơi và
em ở nhà một mình.
Không có tiếng trả lời. Con nhỏ thật bướng bỉnh. Tôi quay lại
và đi xuống cầu thang. Tôi cáu Mary thực sự vì tôi rất muốn xem
nốt cuốn phim này. Khi tôi ra gần đến cửa thì Mary đã đứng ở trên
cầu thang:
- Anh Gordon, anh quay lại đi, em sợ ở nhà một mình lắm.
Tôi vẫn cứ đi. Bây giờ thì muộn rồi. Tôi thấy cần phải dạy
cho nó một bài học.



Tôi cười một mình khi đi tới một quãng đường tối mù mù.
Mary quả là đồ vô tích sự, nó sợ ngay cả cái bóng của nó. Lúc này
chắc nó run bần bật vì ở nhà một mình. Tự nhiên tôi lại thấy buồn
cười. Nhưng rồi tôi cảm thấy băn khoăn tự hỏi, tại sao Mary lại
nhát như thế nhỉ? Tôi là người chẳng hề biết sợ là gì. Thậm chí tôi
đã xem cả bộ phim "Con mắt tử thần" mà không mảy may sợ hãi.
Thế tại sao Mary lại sợ, nó là em ruột tôi, cùng một dòng máu với
tôi mà lại có phản ứng trái ngược hẳn với tôi.
Tôi nghĩ tới tất cả những phim kinh dị mà tôi đã từng xem.
Chả có phim nào làm tôi sợ cả. Vả lại nếu có phim nào đó ghê sợ
thật thì tôi cũng không vì thế mà mất bình tĩnh. Tôi đã quá quen
với những phim kinh dị rồi cho nên ngay cả một con ma thật cũng
không thể làm tôi sợ hãi. Tôi không cần nghĩ ngợi gì nhiều và sẽ
nói toạc với nó, tốt nhất mày hãy cuốn xéo đi. Tôi đi qua "All Night
Video Shop" rồi rẽ vào một ngõ hẻm tối tăm. Tối hôm đó không có
trăng. Tôi gần như thầm mong có cái gì đó hãi hùng xảy ra.
Tôi cứ đi mãi, đi mãi trong đêm tối mịt mù tới một khu vực
mà tôi không quen biết. Nhà cửa càng đi càng thưa thớt hơn, cuối
cùng tôi đi tới một con đường mòn chạy ngoằn ngoèo giữa những
hàng cây. Đi được một lúc thì tôi gặp một cái mà tôi không ngờ sẽ
thấy ở trong rừng. Đó là một thùng thư. Cái thùng thư cũ kỹ, méo
mó đứng ngay bên vệ đường nhỏ hẹp dưới những hàng cây tối om
om. Tôi dò dẫm đi dọc con đường đó để xem đến đâu. Con đường ấy
dẫn tới một ngôi nhà cũ kỹ, đổ nát. Lúc đó trăng đã ló ra nên tôi có
thể nhìn rất rõ. Mái nhà lợp bằng tôn đã rỉ nhoèn, nhiều chỗ vênh
váo, xê hẳn xuống. Cây mâm xôi mọc lan tới sát hiên nhà. Tất cả
cửa kính đều bị vỡ. Cửa đóng. Tất nhiên không có gì có thể cản trở
tôi bước vào ngôi nhà này. Tôi dò dẫm từng bước ở buồng ngoài.
Một cái giường gỗ cũ kỹ không có đệm đứng ở góc phòng. Song dù
sao thì giường vẫn là giường. Lúc ấy tôi đã thấm mệt bèn leo lên
và lăn kềnh ra nằm nghỉ. Tôi chẳng thấy sợ gì cả. Hoàn toàn


không. Tôi dự định sẽ ở lại trong căn lều cũ nát này cho tới khi bố
mẹ tôi về nhà. Đây sẽ là một bài học nhớ đời cho con Mary.
Tôi nhắm mắt lại và tưởng tượng mình là người hùng trong
bộ phim "Ngôi nhà của thần chết." Tôi là kẻ săn đuổi bọn ma quỷ.
Một người chỉ biết có chiến thắng. Tôi hoàn toàn không biết sợ là
gì, ít ra vào thời điểm này tôi không thấy e ngại gì hết. Vì thế, khi
có một ngọn nến là là bay tới tôi cũng không hề chớp mắt.

>tiếp truyện
mỗi lần click vào đường link này, bạn đã ủng hộ wap 0.0000001$. click vào để ủng hộ wap! Thank
Ten mien ngan gon:hoamaoga.tkThat de nho phai ko?




Danh gia
Có nên yêu không khi tình yêu đang le lói? Có nên nhớ không khi nỗi nhớ loé trong tim? Có nên tin không khi niềm tin đang trỗi dậy? Có nên ghét không khi yêu thương đang tràn trề?
>>>tiamo<<<
Đang đọc : 1 Hôm nay có: 1 bạn đọcLượt đọc: 10203bodem
© 2010-2011 Hoamaoga.mobie.in