Duck hunt

SNOOKLE

Snookle được đưa đến vào một buổi sáng cùng với mấy chai
sữa. Bốn chai nửa lít để trước cửa, ba chai có sữa còn trong chai
thứ tư là snookle. Nó nhìn tôi xuyên qua nhà tù bằng thủy tinh với
đôi mắt buồn rười rượi. Tôi có thể nhận biết nó đang sống, mặc dù
nó hoàn toàn không thể hiện ra điều ấy và nó cũng không động
đậy gì cả. Nó làm tôi chợt nhớ tới một con chó bị xích có thể làm
cho gia chủ phải động lòng trắc ẩn bằng đôi mắt buồn bã của
mình. Snookle muốn ra khỏi chai sữa nhưng nó không tính đến
chuyện tự tìm cách thoát thân... Nó không nói lấy một câu, chỉ
nhìn tôi chằm chằm với con mắt câm lặng. Tôi cất ba chai sữa vào
tủ lạnh và để snookle với chỗ ở chật chội của nó lên bàn. Sau đó tôi
ngồi trước cái chai và chăm chú ngắm nhìn nó. Tôi không thấy cái
gì hơn là những con mắt to tướng với cái nhìn tối tăm. Nó cũng
phải có thân thể chứ nhỉ, nhưng sao không thấy đâu cả. Hai con
mắt bay lơ lửng trong không khí cách đáy chai khoảng cm. Bố
mẹ tôi đi làm. Tôi không thể trông chờ gì vào sự giúp đỡ của bố mẹ
được. Tôi lắc cái chai, bỗng hai con mắt nhảy tớn lên như những
quả bóng cao su. Vẻ buồn bã lúc nãy bỗng trở nên vội vã, hai con
mắt nhấp nháy mấy lần rồi lại trở về vị trí cũ. Tôi nói với nó:
- Xin lỗi, mình không muốn làm cậu đau.
Không có tiếng trả lời, chỉ có cái nhìn đầy trách móc. Tôi lại
hỏi:
- Cậu là loài sinh vật gì? Từ đâu tới? Cậu làm thế nào để đến
đây? Tên cậu là gì?


Tôi không nhận được câu trả lời. Sự thực là những con mắt
đó từ từ nhắm lại rồi ngủ thiếp đi. Tôi chợt có một ý nghĩ ghê rợn.
Điều gì sẽ xảy ra nếu nó bị chết? Không khí trong chai sữa nào có
nhiều nhặn gì. Nếu nó là một loài sinh vật biết hô hấp thì nó sẽ
chết ngạt. Tôi lại nghĩ hay là mở nút chai cho nó ra. Nhưng nếu
làm thế tôi có thể gặp nhiều chuyện phiền toái. Biết đâu nó sẽ
không chịu chui vào trong chai nữa và nhỡ nó là một loài vật nguy
hiểm thì sao. Nó có thể cắn tôi, có thể truyền cho tôi một căn bệnh
cực kỳ nguy hiểm và căn bệnh đó có thể tiêu diệt tất cả loài người.
Nó có thể trốn đi và gieo tai họa chết chóc khắp mọi nơi.
Tôi đi ra phía cửa sổ và nhìn ra ngoài. May ra có ôi đó trên
đường tới trường đi qua đây. Dù sao thì có hai cái đầu cùng suy
nghĩ vẫn hơn là một, nhất là phòng khi cái của ấy thoát ra khỏi
chai và tấn công tôi... Bỗng tôi nhớ ra hôm nay là ngày hội đồng
nhà trường họp tổng kết và chẳng ôi đi học cả. Người duy nhất
đang đi ngoài đường là bà cụ McKee tội nghiệp. Bà đang lò dò từng
bước trên bậc thang trước của nhà để đi lấy sữa. Chả thể nhờ cậy
gì ở cụ McKee được cả. Cụ bị tê thấp, cụ chỉ có thể cầm một chai
sữa và dò dẫm từng bước từ cổng tới cửa nhà, thế mà cụ đi cũng
phải tới nửa tiếng đồng hồ. Thường vào những ngày cuối tuần tôi
sang giúp cụ vì tay cụ yếu lắm, chẳng làm được cái gì cả. Vườn nhà
cụ ngợp cỏ dại, còn cửa sổ thì đầy bụi bậm. Tường nhà cụ bị lở
từng mảng. Một lần tôi nghe mẹ nói, cụ McKee sắp phải chuyển
tới nhà nuôi dưỡng người già vì tay cụ yếu lắm, không vận động
được nữa. Không, dứt khoát cụ McKee không thể làm gì giúp tôi
nếu như hai con mắt thoát ra khỏi cái chai và trở nên nguy hiểm.

Tôi nhìn lại người khách của mình một lần nữa. Mi mắt hắn
nhắm nghiền. Hắn có thể chết bất cứ lúc nào. Tôi muốn thử liều
một phen và mở mạnh cái nút kim loại. ánh mắt hắn thay đổi,


dường như nó sung sướng lắm. Sau đó hai con mắt từ từ nhích lên
phía miệng chai. Tôi không nhìn thấy thân thể nó nhưng tôi tin
rằng sinh vật bé bỏng này đang tìm cách nhoài người lên miệng
chai. Hai con mắt vươn lên miệng chai rồi trườn ra ngoài. Nó ngồi
ngay ngắn trên miệng chai và nhìn tôi rất khoái chí. Tôi không
nhìn thấy miệng nó và cũng không thấy khuôn mặt nó nhưng tôi
đoán chắc rằng nó đang cười. Tôi hỏi nó:
- Này cậu tên là gì?
Kể cũng lẩm cẩm, ôi lại chuyện trò với một sinh vật mà mình
chưa biết bao giờ, cứ làm như nó biết trả lời không bằng. Nhưng
quả thật tôi cảm thấy nó hiểu tôi. Thế mà tôi vẫn giật bắn mình
khi sinh vật bé bỏng đó bỗng nhiên trả lời tôi. Nó không dùng từ,
cũng không nói. Nhưng tôi nghe rõ câu trả lời của nó trong đầu
mình. Từ snookle bỗng hiện ra trong óc tôi. Tôi hỏi:
- Này, cậu snookle, cậu là ai, cậu muốn gì?
Nó lại trả lời tôi mà không nói lấy một tiếng. Câu trả lời của
nó ngấm vào suy nghĩ của tôi:
- Tôi là kẻ tôi tớ của ông chủ. Mọi mong muốn của ông chủ là
mệnh lệnh đối với tôi.
Thực ra thì nó không nói đúng từng từ như vậy, bởi vì nó có
dùng từ để nói đâu. Nhưng ít nhiều thì tôi cũng có thể hiểu nó
muốn gì. Nhất là khi nó nói những mong muốn của tôi là mệnh
lệnh đối với nó. Sau đó tôi phát hiện ra một điều là nó có thể đọc
được những suy nghĩ của tôi. Nó biết tôi muốn gì mà không cần tôi
phải nói lấy một lời.

Bỗng bụng tôi sôi ùng ục. Tôi thấy đói cồn cào. Hai con mắt
liếc chéo qua chiếc bàn hướng về phía kho thực phẩm. Snookle biết


bay. Sau đó tôi trông thấy một gói bỏng bim bim và một cái bát
bay ra, sát theo sau là đôi mắt. Cửa tủ lạnh bật mở và chai sữa
cũng lướt ra ngoài như cách trên. Bỏng bim bim và sữa được đổ
vào bát rồi trộn thêm đường. Liều lượng và cách pha đúng như ý
muốn của tôi. Tuyệt thật. Nó biết tôi muốn ăn sáng và nó tự động
lấy những thứ mà tôi thích, chẳng cần tôi phải nói lấy một lời. Tôi
chờ một lúc để cho món bỏng ngấm sữa và mềm ra. Tôi muốn thử
khả năng của snookle. Tôi muốn lấy mấy tờ báo ở thùng thư.
Snookle lướt ra cửa, nó mở cửa, rồi đứng sững giữa lưng chừng
giời. Tôi bảo nó:
- Tiếp tục đi, ra ngoài!
Hai con mắt đảo đi đảo lại, hết quay sang bên này lại ngoảnh
sang bên kia. Nó lắc đầu. Tôi nhìn ra cửa và thấy một người đàn
ông đi xe đạp tới. Khi người đó phóng xe qua, snookle lao như bay
tới thùng thư và lấy báo. Tôi hiểu ra rằng nó không muốn ai nhìn
thấy, trừ ông chủ của mình. Tôi là ông chủ của nó vì tôi đã giải
>tiep truyen
phóng nó ra khỏi cái chai. Nó chỉ xuất hiện trước mặt tôi. Snookle
đi theo tôi vào buồng. Tầm bay lý tưởng của nó là ở độ cao hai mét.
Hôm nay không phải đi học nên tôi quyết định mặc áo bò. Đúng
lúc tôi đang nghĩ như vạy thì snookle bay tới tủ quần áo. Bằng
đường không, tôi nhận được bộ quần áo bò, áo ba lỗ và đồ lót. Mọi
thứ được để ngăn nắp ở trên giường. Chuyện sau đây quả có làm
cho tôi ngạc nhiên. Snookle cởi bộ quần áo ngủ mà tôi đang mặc và
bắt đầu mặc quần áo cho tôi. Tôi cảm thấy ngường ngượng, nó làm
như mình còn bé lắm và phải để mẹ mặc quần áo cho. Tôi cảm
thấy những ngón tay thon dài, lành lạnh lướt trên thân thể mình.
Tôi bảo nó:
- Thôi đi, snookle, cậu không phải mặc quần áo cho tôi đâu.
Nhưng nó không chịu nghe. Thế là tôi hiểu snookle làm mọi
việc, bất chấp người ta muốn hay không. Tôi cảm thấy buồn buồn
trong mũi và sắp sửa hắt xì hơi, nhanh như chớp snookle lấy khăn
lau trong túi quần tôi và để ngay trước mũi. Tôi hắt xì hơi vào
chiếc khăn và nói:
- Cám ơn cậu, để tôi tự làm cũng được mà!

>tiep truyen
mỗi lần click vào đường link này, bạn đã ủng hộ wap 0.0000001$. click vào để ủng hộ wap! Thank
Ten mien ngan gon:hoamaoga.tkThat de nho phai ko?




Danh gia
Có nên yêu không khi tình yêu đang le lói? Có nên nhớ không khi nỗi nhớ loé trong tim? Có nên tin không khi niềm tin đang trỗi dậy? Có nên ghét không khi yêu thương đang tràn trề?
>>>tiamo<<<
Đang đọc : 1 Hôm nay có: 1 bạn đọcLượt đọc: 10202bodem
© 2010-2011 Hoamaoga.mobie.in