Lamborghini Huracán LP 610-4 t
- Tao nói đấy!
Lão ta lao ra, phải đến km/giờ, thoắt cái đã ra đến cửa.
Hai đứa ù té chạy. Khi đã chạy được một đoạn dài, Sean bảo
Spider:
- Lẽ ra cậu không nên nói như vậy.
Spider thanh minh:
- Tại cái mũ. Nó bắt tớ phải nói. Hai con mắt mèo lúc nhắm
lúc mở. Tớ tin chắc như vậy đấy. Lúc nãy, khi ợ tớ thấy rõ mắt nó
mở rồi nhắm. - Cậu ta lấy cái mũ trên đầu quẳng cho bạn.
- Đây, cậu cầm lấy.

Bố Sean trông có vẻ lúng túng, ngượng ngập khi bà vợ về
nhà. Sean hỏi bố:
- Mẹ đã nói chuyện với bố chưa?
Bố cậu lắc đầu. Sean mỉm cười. Tội nghiệp bố. Ông bị kẹt.
Chuyện là thế này, bố đã đồng ý cho Sean tham dự cuộc thi bay
mà không hỏi ý kiến mẹ. Giờ thì mẹ giận bố. Mẹ cho rằng cuộc thi
rất nguy hiểm. Bố tìm cách xoa dịu, kể chuyện hài hước nhưng mẹ
vẫn khó đăm đăm. Sean nói với bố:
- Thằng Buggins đã lấy cắp cái tàu lượn rồi bố ạ.
Ông Tuttle không chú ý nghe, ông đăm chiêu nhìn ra cửa sổ.
Bà vợ ông đã về gần đến cửa. Ông để tay lên môi ra hiệu yên lặng.
Ông nói:
- Xuỵt. Con không được nói về những chuyện đó trước mặt
mẹ.
Bỗng ông trông thấy cái mũ. Ông hỏi:


- Cái của nợ gì thế này?
Sean giảng giải:
- Cái mũ mèo, nó mang lại may mắn cho người đội nó đấy bố
ạ.
Ông Tuttle trùm cái mũ đội lên đầu. Ông vừa nói, vừa cười:
- Hôm nay thì ta cũng mong có chút ít may mắn đây, biết
đâu nó sẽ làm cho mẹ con vui vẻ hơn.
Sau đó, một loạt sự việc đã xảy ra cùng một lúc. Cửa mở, mẹ
bước vào nhà. Mẹ hỏi đúng cái câu mà lúc nãy bố đã hỏi:
- Cái của nợ gì thế này? Ông Tuttle đội một con mèo chết ở
trên đầu quả cũng buồn cười thật.
Không phải chỉ có mẹ Sean bước vào nhà, lon ton sau bà là
chú cún Deefa. Nó có vẻ đói dữ. Nó sủa hai tiếng rồi chạy thẳng tới
chậu thức ăn của nó ở trên sàn. Chậu đầy ắp món đồ hộp làm thức
ăn cho chó trông rất kinh nhưng bọn cẩu lại rất khoái. Đó là loại
thức ăn đặc quánh, màu nâu trông như thạch. Con Deefa chạy tót
đến chậu thức ăn tớp lấy tớp để. Đôi mắt mèo mở ra. Thấy con chó
đớp thức ăn trong chậu. Đôi mắt nhắm lại. Mắt ông Tuttle trông
thật khác thường. Ông quỳ đầu gối, hai tay chống xuống đất.
"Gâu, gâu" ông sủa ầm ĩ. Ông chạy tọt ra chậu thức ăn và cùng con
Deefa tớp lấy tớp để. Con Deefa gầm gừ, ông cũng nhe nanh sủa
lại, cả hai tranh nhau chậu thức ăn chó! Bỗng ông Tuttle đứng
dậy, nhìn quanh vẻ rất ngượng ngập. Ông không hiểu nổi chuyện
vừa diễn ra. Mặt ông dính đầy thức ăn chó. Ông nói thật thiểu
não:
- Mẹ nó ạ, tôi thật tình không muốn làm như vậy. Tôi chỉ
muốn...
Ông nín bặt không nói nên lời. Ông cũng không biết nên nói
gì bây giờ. Sau đó ông phì cười. Bà Tuttle cố ra vẻ lạnh lùng
nghiêm nghị. Nhưng rồi bà không thể kìm lại được nữa. Bà phì
cười và hỏi:
- Thế nào, bây giờ ông ăn tráng miệng nữa chứ?


Thế là cuộc cãi lộn giữa hai người chấm dứt. Hai ông bà
không còn giận nhau nữa. Họ đã làm lành với nhau. Song dù sao
Sean cũng thấy không nên nói tới chuyện cái tàu lượn bị mất cắp
với mẹ. Đấy là chuyện mà cậu và Spider phải tự giải quyết lấy.
Sean liếc nhìn cái mũ, tự nhiên nảy ra một ý nghĩ nhưng rồi cậu cố
xua tan cái ý nghĩ đó. Cái tàu lượn của cậu bị Buggins và mấy đứa
bạn của nó lấy cắp. Cuộc đời đôi khi thật không công bằng chút
nào.

Sean nói với Spider:
- Cũng như những người khác, chúng ta phải dùng cái tàu
lượn của mình.
Hai đứa lững thững đi dọc triền núi mắt dõi về hướng thằng
Buggins. Spider hỏi bạn:
- Cái mũ mèo đâu rồi? Mình phát hiện thấy cái mũ biết bắt
chước.
Nó mở mắt và làm theo những điều mà nó trông thấy. Sean
có vẻ trầm ngâm suy nghĩ: "Kể ra thì cũng nguy hiểm. Ai mà biết
được nó nhìn thấy cái gì. Mình đã thấy điều gì xảy ra với bố rồi
đấy."
Spider chậm rãi:
- Chúng mình có thể lên một kế hoạch. Hay là cậu đội cái
mũ, nó sẽ mở mắt và có thể nhìn thấy cái gì đó... Có tiếng ầm ầm
như tiếng sấm rền. Cả hai ngước mắt nhìn lên trời thì thấy một
máy bay phản lực lướt trên không trung. Chưa kịp suy nghĩ kỹ về
kế hoạch thì Sean trông thấy những kẻ mà cậu đang có ý tìm đó là
Buggins và tụi bạn của nó. Buggins chạy lấy đà trên đụn cát và
tung người bay lên. Nó bám chặt vào cái tàu lượn rất đẹp màu đỏ chuyên

xanh. Đó là cái tàu lượn của Sean. Buggins lướt được khoảng
mét trên đụn cát rồi lảo đảo rơi xuống. Wolf và Thistle chạy như
bay đến chỗ nó, chúng la hét ầm ĩ:
- Tuyệt quá, nhất định chúng ta sẽ thắng.
Sean nói chắc nịch:
- Tao sẽ thắng, chúng mày đã ăn cắp cái tàu lượn của tao!
Buggins trừng mắt mai mỉa:
- Vậy à, tao đã dành dụm tiết kiệm cả tháng trời, nếu mày
muốn thì cứ đi mà hỏi bố tao ấy.
Buggins nắm chặt tay, nghiến răng dằn giọng.
- Mày cứ đến mà lấy!
Nó lững thững đi tới chỗ Sean, hai thằng bạn đi kèm bên
cạnh. Spider quát:
- Bọn tao không sợ chúng mày đâu. Sean, quại cho nó một
trận.
Buggins tiến thêm vài bước. Lúc này thì chỉ còn đúng một
cách, và Sean đã chọn cách đó, tức là đánh bài chuồn. Cậu ta quay
ngoắt đầu và ba chân bốn cẳng chạy. Spider cũng vọt theo nó.
Thật là nhục nhã! Khi chạy Sean còn nghe rõ thằng Buggins, Wolf
và Thistle nhạo báng nó. Ngày hôm đó Sean mê mải sửa lại cái tàu
lượn. Nó chọn những loại vật tư hoàn toàn mới, chủ yếu là chất
dẻo, gỗ, dây thép và lông chim. Sau mấy tiếng đồng hồ nó gạt tất
cả sang một bên, nó không tin là sẽ làm kịp. Chỉ còn độc một ngày
nữa, mà lại còn phải tới trường. Spider nói:
- Nó không thể bay nổi đâu. Cái của làm lấy thế nào cũng
hỏng. Chúng ta cần một cái khác. Cần phải có sự hỗ trợ.
Nó chìa cái mũ lên và nháy mắt.



Sean đáp:
- Không thể được. Gì thì gì cũng phải thử trước mới được.
Spider liếc mắt nhìn những cái cánh bị gẫy. Cậu nói:
- Bị hỏng rồi còn gì.
Sean gật đầu:
- Vậy thì chúng ta phải dùng cái mũ mèo để thử với một cái
gì khác.
Ngày hôm sau, cậu ta mang cái mũ tới trường. Cậu dự tính
sẽ mang nó tới đường chạy ở sân vận động nhà trường. Hiện tại có
nhiều bạn đang chuẩn bị tập cho cuộc thi điền kinh nhân ngày hội
thao của trường. Innes học lớp vô địch về môn nhảy cao. Sean
dự tính sẽ đội cái mũ và đứng quanh quẩn gần Innes. Con mèo sẽ
trông thấy Innes và ngay lập tức Sean có thể biểu diễn cho các bạn
xem một cú nhảy thật ngoạn mục. Tất nhiên Sean không biết đích
xác liệu mắt mèo có mở ra hay không. Đấy là điểm yếu duy nhất
trong kế hoạch của nó. Tình cờ mắt mèo mở ra thật. Đúng lúc đó,
một toán con gái mặc quần áo thể thao chạy qua. Vào thời điểm đó
Innes cũng bắt đầu lấy đà chạy. Sean choàng vội cái mũ mèo lên
đầu. Cú nhảy sẽ diễn ra trong chớp nhoáng. Sean rất khoái khi
tưởng tượng về cú nhảy cao tuyệt đẹp ngay trước mắt bọn con gái.
Nhưng bọn chúng đâu có đoái hoài đến nó. Chúng chạy vội chạy
vàng tới buồng thay quần áo dành cho nữ sinh. Đôi mắt mèo mở
ra. Thấy bọn con gái chạy vào buồng thay quần áo. Đôi mắt nhắm
lại. Sean cố gắng kìm chân lại, nó ôm chặt lấy cột hàng rào. Nhưng
vô ích. Có một cái gì đó trong người thôi thúc nó, nó không thể
dừng được và chạy theo bọn con gái tới phòng thay quần áo. Dường
như nó làm việc này trong trông thái nửa tỉnh nửa mê. Nó theo
bọn con gái tới tận phòng thay đồ. Nó bỗng thấy rất rõ điều xảy ra
với nó: Bọn con gái vây quanh nó - ở trong phòng thay quần áo - nó
há hốc mồm, muốn gào to vì sợ hãi nhưng nó như bị nghẹn không


thể kêu lên được. Bọn con gái rít lên róng riết. Chúng ném giày
vào người nó. Một đứa tên là Esmeralda đai mồm: "Đồ không biết
xấu hổ, đồ trơ trẽn!" Nó nổi nóng thực sự. Spider lắc đầu nhe răng
cười khi thấy bọn con gái đuổi Sean ra khỏi trường. Thằng
Buggins, Wold và Thistle cũng quan sát từ đầu tới đuôi sự việc
này và chúng nó coi đây là một trò đùa hay không thể chê vào đâu
được. Đối với Sean thì đây là một sự kiện tồi tệ nhất mà nó trải
qua từ trước tới nay. Cậu ta len lén đi về nhà, trong lòng buồn khổ
vô cùng. Thật là xấu hổ, thật xấu hổ. Chẳng mấy chốc cả trường sẽ
biết hết về chuyện này. Cái mũ thật không thể tin cậy được.

Cuối cùng Sean cũng không còn cách gì hơn là phải sửa bộ
cánh của mình để tham gia cuộc thi. Nó cặm cụi làm gần như suốt
đêm. Nó hết cắt lại dán rồi đóng đinh. Khi công việc xong xuôi, nó
không còn thì giờ để bay thử. Cuộc đua sẽ diễn ra ngay vào buổi
sáng. Nó phải đứng trên bờ cảng và lao xuống. Thôi thì hy vọng
mọi chuyện sẽ êm đẹp. Trong lúc đi ra bến cảng, Spider nói với
bạn:
- Không bao giờ cậu có thể hạ được thằng Buggins đâu. Nó có
cái tàu lượn đâu ra đấy.
Sean đáp:
- Cái tàu lượn đó là của tớ!
Spider lại nói:
- Cậu hãy cầm theo cái mũ. Chúng ta chờ cho tới khi có máy
bay bay qua, mũ sẽ mở mắt và bọn mình sẽ biến lên trời cao.
- Cậu định nói gì, "bọn mình biến thẳng lên trời cao"? Thằng
bị biến là tớ, không phải là cậu. Không, không bao giờ. Không thể


trông cậy gì vào cái mũ được đâu. Hãy để nó ở trong túi cho nó
không báo hại được mình.
Cuối cùng thì Sean và những đứa khác đã đến khu vực ở cuối
bến cảng với đôi cánh của mình. Tại đấy toàn là trẻ con, có lẽ phải
tới vài trăm đứa là người xem và những đứa tham gia cuộc thi.
Những cái tàu lượn trông thật tuyệt vời. Có loại hai thân, ba thân.
Có cái trông như tên lửa, có cái trông rất cổ lỗ sĩ, rệu rã buộc tạm
bợ trên xe nôi. Phần lớn tàu lượn được làm bằng chất dẻo, gỗ và
bìa cứng. Có vài cái trông như cái dù, lại có cái trông như máy bay
trực thăng. Không một thiết bị nào được gắn động cơ. Phi công
buộc hoặc phải lượn với con tàu hoặc phải dùng sức của bản thân
để guồng cho tàu bay lượn, có thể đạp bằng chân hoặc chèo bằng
tay, cũng có thể nhảy. Ngoài ra dứt khoát không được dùng bất kỳ
loại động cơ đẩy nào khác. Người bay xa nhất sẽ là người chiến
thắng. Thằng Wolf hét rất to vào micrô:
- Đề nghị những người hâm mộ chú ý! Người mở đầu cuộc thi
năm nay là mỗ.
Cả bọn hò reo ầm ĩ. Thiết bị bay của Wolf trông như cái vỏ
hộp bia khổng lồ. Hai chân nó thòi ra ở đáy hộp. Tay hắn thòi ra
hai bên trông như những cái cánh yếu ớt. Đầu nó thòi lên trông
chẳng khác gì con Murmel. Tất cả mọi người, kể cả thằng Wolf đều
biết điều gì sẽ xảy ra khi thằng Wolf nhảy từ bờ cảng xuống nước.
Nó lại hét toáng lên:
- Thưa quý vị, thiết bị này bay được là nhờ ý chí và nghị lực
kiên cường của mỗ. Nó được thiết kế để giảm nhiều nhất sức cản
không khí.
Wolf lạch bạch đi tới sát bờ rồi nhảy xuống. Bờ cảng rất cao
cho nên Wolf chẳng có gì khó khăn khi bay trong không khí. Nó rơi
thẳng đứng chẳng khác gì một cục gạch. Nó đập đánh "oạch" một
cái rất to khi tiếp cận mặt nước. Cái "vỏ bia" vỡ toang còn Wolf thì
vội vã bơi một mạch tới cầu thang. Trên bờ, mọi người cười khoái
trá, vỗ tay ầm ĩ, có vài ba đứa vỗ vai khen ngợi nó. Phải thừa nhận
là Wolf đóng kịch rất khéo. Đứa thứ hai tên là Egan. Cậu ta đã
dựng một cầu trượt ở trên bờ. Egan leo lên và chui vào trong cái


tàu lượn hình con dơi. Wolf đề nghị tất cả trật tự. Khán giả biết
Egan là người có khả năng giành chiến thắng. Egan là một đối thủ
đáng gờm. Wolf leo lên bục, cất tiếng hỏi:
- Đặc điểm con tàu này là gì?
Egan mặc bộ quần áo lặn màu đen, ngồi trong buồng lái và
đeo kính lặn cũng màu đen trông rất hợp với con tàu. Egan giải
thích:
- Sải cánh mét. Khung bằng gỗ căng vải buồm, tàu có thể
đạt tốc độ hải lý, đủ để đưa tôi ra xa bờ khoảng mét.
Khán giả vỗ tay reo hò, mọi người trầm trồ khâm phục. Mấy
đứa giúp Egan đẩy con tàu. Phi công "dơi" lấy đà, tăng tốc và lao
thẳng vào không khí. Một, hai giây sau, tàu văng ra xa và rơi
xuống nước. Phi công "dơi" buồn bã bơi vào bờ với tiếng vỗ tay của
khán giả ít nhiều bị thất vọng.

>tiep truyen
mỗi lần click vào đường link này, bạn đã ủng hộ wap 0.0000001$. click vào để ủng hộ wap! Thank
Ten mien ngan gon:hoamaoga.tkThat de nho phai ko?




Danh gia
Có nên yêu không khi tình yêu đang le lói? Có nên nhớ không khi nỗi nhớ loé trong tim? Có nên tin không khi niềm tin đang trỗi dậy? Có nên ghét không khi yêu thương đang tràn trề?
>>>tiamo<<<
Đang đọc : 1 Hôm nay có: 1 bạn đọcLượt đọc: 10163bodem
© 2010-2011 Hoamaoga.mobie.in